Thì ra đối phương nhìn thấy hắn đã hồi phục liền đoán được sư tôn có thể để lại bảo vật nào đó.
“Nói như vậy có nghĩa là chỉ cần ta đưa bảo vật cho ngươi thì ngươi sẽ quay về với ta phải không?” Phương Thần thản nhiên nói.
“Đúng!”
Tô Uyển Nhi liên tục gật đầu, nói: “Phương Thần! Chỉ cần ngươi lấy bảo vật của sư tôn ra! Ta có thể quay về với ngươi! Ta hứa ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi!”
Phương Thần lại cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu ta không đưa ra thì sao?”
Tô Uyển Nhi vội vàng nói: “Bảo vật của sư tôn thì ắt hẳn cũng có phần của ta! Ta cũng là đệ tử của sư tôn! Sư nương, ta nói đúng chứ?”
Trên mặt Thu Mai lại tràn đầy thất vọng, bà quay đầu đi không muốn trả lời câu hỏi của ả ta.
Phương Thần cười lạnh: “Tô Uyển Nhi, ngươi ngu hay là ta ngu? Mặc dù năm đó sư tôn thu nhận ngươi, nhưng chưa từng cho ngươi nhập môn, ngươi còn thật sự cho rằng bản thân là đệ tử của người sao?”
“Trước kia ta còn có chút oán trách vì sao sư tôn không nhận ngươi làm đệ tử, nhưng bây giờ xem ra sư tôn quả thật là sáng suốt, sớm đã nhìn rõ bộ mặt của ngươi rồi.”
Vẻ mặt đáng thương của Tô Uyển Nhi lập tức biến mất.
Ả ta biết những thủ đoạn trước đây của mình bây giờ không còn hiệu quả với Phương Thần nữa.
Vậy nên chẳng thèm giả vờ làm gì, chỉ thẳng vào Phương Thần mắng: “Phương Thần! Ngươi cho rằng hồi phục tu vi thì đã sao? Trong mắt ta ngươi vẫn là phế vật như cũ thôi, thậm chí còn không bằng một con chó! Hôm nay ta nói cho ngươi biết ngươi nhất định phải giao bảo vật của sư tôn ra, bằng không thì cứ chờ đi!”
Phương Thần cảm thấy khá nực cười, nhìn ả ta: “Sao nữa? Lẽ nào ngươi muốn ra tay giết ta?”
Tô Uyển Nhi đương nhiên không dám, nếu ở nơi hoang vu vắng vẻ như mộ của Thiên Dương Tử, giết chết Phương Thần sẽ chẳng sao.
Nhưng bây giờ bọn họ đang ở Vũ Thành, nếu như bị phát hiện thì ả ta sẽ gặp rắc rối cực kỳ lớn.
Sau đó ả ta lại cười lạnh nhìn Thu Mai, nói: “Phương Thần, tuy rằng ta không thể làm gì ngươi, nhưng bà già này chỉ là một phàm nhân mà thôi, giết chết bà ta dễ như trở bàn tay. Ta thậm chí còn có thể bán bà ta cho mấy tên tán tu nào đó, kiểu người như bà ta nhất định sẽ được yêu thích.”
Bốp!
Vừa dứt lời, Phương Thần đã tặng cho ả ta một cái tát đau điếng.
Mặc dù Tô Uyển Nhi đã phòng bị, nhưng vẫn không thể nào tránh kịp! Ả ta bị tát mạnh đến nỗi bay ra ngoài.
“Dám sỉ nhục sư nương của ta, Tô Uyển Nhi, ngươi phải chết.” Phương Thần lạnh lẽo nói, giờ phút này trong lòng hắn đã dấy lên tia sát ý.
“A! Đau quá!”
Tô Uyển Nhi thống khổ hét lên, Phương Thần tát vô cùng mạnh khiến hai má ả ta trong phút chốc đã sưng vù lên, bầm tím lại.
“Một tên phế vật như ngươi mà cũng dám đánh ta! Phương Thần! Lần này ngươi chết chắc rồi!”
Ả ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Phương Thần, hét lên: “Xông lên! Đánh chết hắn cho ta!”
Cánh cửa lập tức bị đá tung ra! Mười cường giả Tụ Linh Cảnh bậc tám xông vào, mỗi người đều cầm pháp bảo trong tay.
Xem ra Tô Uyển Nhi cũng không ngu ngốc, còn đem theo cả người tới.
Phương Thần nhìn một màn này, trong lòng cười lạnh.
“Đúng lúc lắm, ta đang muốn biết uy lực của Hồn Thiên Ma Nhãn.”
Vừa nói, đôi mắt Phương Thần vừa đỏ bừng lên!
Trong nháy mắt, động tác của mười tên vừa xông vào trong viện liền chậm lại, hơn nữa còn có thể biết nhìn thấu được động thái tiếp theo của chúng.
Phương Thần nhanh chóng lao tới! Hắn chẳng mảy may sợ hãi khi đối mặt với sự vây hãm của đám người.
Từng ngón tay lập tức biến thành mũi kiếm phối hợp với tốc độ nhanh như chớp đã giúp hắn trực tiếp đâm vào vai của kẻ thù, đối phương không hề có thời gian để né tránh.
Những người khác tấn công thẳng vào lưng Phương Thần, cũng bị hắn dễ dàng tránh được, cứ như hắn có mắt ở phía lưng vậy!
Đồng thời khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng dùng một mũi kiếm đâm vào vai!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mười tên đó đã nằm sõng soài dưới đất, miệng không ngừng la hét, vai thì bị Phương Thần làm tê liệt hoàn toàn, cho dù có tu luyện nửa năm cũng không thể bình phục được.
“Làm sao có thể?”
Sắc mặt Tô Uyển Nhi tái nhợt nhìn thấy cảnh này, ả ta không thể nào ngờ rằng một phế vật như Phương Thần lại có thể dễ dàng đánh bại mười cường giả Tụ Linh bậc tám như vậy!
Phương Thần lạnh lẽo nhìn Tô Uyển Nhi.
Bị đôi mắt đỏ ngầu của Phương Thần nhìn chằm chằm, ả ta cảm thấy mình như bị một tên sát nhân điên cuồng nhắm tới, không khỏi run lên bần bật vì sợ hãi.
Phương Thần muốn giết Tô Uyển Nhi, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại lựa chọn nhẫn nhịn.
Lần này hắn đã giết quá nhiều người, nếu tiếp tục giết sẽ không phải là chuyện nhỏ nữa, nhất định sẽ bị tông môn chú ý.
Nếu ảnh hưởng đến khảo hạch của Thất Phong thì thật sự không tốt.
Vẫn nên đợi khảo hạch xong, lúc đó giết ả ta cũng không muộn.
Cũng để cho ả ta biết trả giá cho những hành động ngu xuẩn của mình là như thế nào.
Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Răng rắc!
Phương Thần bước tới, trực tiếp bẻ gãy tay của Tô Uyển Nhi.
“A!”
Ả ta hét lớn, vô cùng đau đớn.
“Thế nào? Đau à?”
Hắn bước lại gần Tô Uyển Nhi, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu. Ta sẽ cho ngươi nếm trải cảm giác sống không bằng chết.”
Tô Uyển Nhi nghe vậy, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Phương Thần lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”
Tô Uyển Nhi sao dám ở lại đây nữa, nhếch nhác mà chạy đi!
Đám người đang nằm trên mặt đất cũng vậy, nhịn đau mà bỏ chạy ra khỏi phủ.
Nhưng Tô Uyển Nhi lại cảm thấy không cam lòng.
Khi bước qua cửa lớn, ả ta oán hận nhìn chằm chằm Phương Thần, hét lên: “Phương Thần! Ta biết ngươi nhất định phải tham gia khảo hạch của Thất Phong để quay về nội môn. Nhưng ta ở đây nói cho ngươi biết, dù ngươi cố gắng thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng sẽ không bao giờ thông qua khảo hạch được đâu! Đời này ngươi đừng mong có thể trở về nội môn!”
Ả ta cười đắc ý rồi rời đi.
Vẻ mặt Phương Thần vẫn thản nhiên như cũ: “Vậy thì phải xem các ngươi có thể tiếp tục một tay che trời ở Thiên Vũ Thần Tông hay không, hay là Phương Thần ta sẽ giẫm lên các ngươi để trở về Thất Phong.”
Ngay khi Tô Uyển Nhi rời đi, ngoài cửa lại xuất hiện một bóng người.
Người đến không ai khác chính là Mộng Dao.
Mộng Dao nhìn theo hướng Tô Uyển Nhi vừa đi, nghi hoặc nói: “Người có vết bớt trên mặt là ai vậy? Nhìn có chút quen mắt, hình như là sư muội trước đây của ngươi:
Phương Thần có chút sửng sốt: “Ngươi đã từng gặp qua sao?”
Mộng Dao lắc đầu, lộ ra nụ cười mê người: “Điều tra chút thôi, ả ta tới đây không phải là để cầu xin ngươi quay lại chứ?”
Sau đó nàng nhìn chằm chằm Phương Thần, hỏi: “Ngươi đồng ý rồi sao?”
Phương Thần lắc đầu: “Không phải, ả ta quay lại vì muốn tiếp tục lừa dối ta. Nhưng ta đã không còn giống như trước nữa, sao có thể ngu ngốc tin ả ta lần nữa?”
Mộng Dao tán thưởng nói: “Như thế mới đúng chứ, xem ra ngươi vẫn còn tỉnh táo đấy!”
“Mộng tiểu thư tại sao lại đột nhiên tới đây?” Phương Thần nghi hoặc hỏi.
Gương mặt Mộng Dao bỗng đỏ lên, nàng yểu điệu nói: “Gần đây ta có chút khó chịu, nên mới tới tìm ngươi…”
Nói xong, còn không quên dùng ánh mắt rung động lòng người liếc nhìn Phương Thần.
Phương Thần cho rằng có lẽ Túng Dục chi thể của nàng lại tái phát nên đến tìm hắn để chữa trị.
“Đi thôi, đến chỗ ta đi, rồi ngươi một mình chữa trị cho ta.” Lời nói của nàng tràn đầy cám dỗ.
Nhưng Phương Thần lại do dự: “Nhưng còn sư nương của ta…”
Hắn sợ Tô Uyển Nhi lát nữa sẽ lại mang người đến gây chuyện.
Mộng Dao nhìn thấy Phương Thần đang lo lắng, cười nhạt nói: “Việc này đơn giản thôi.”
Nàng vỗ tay, lập tức có hai nữ tử liền xuất hiện!
“Điện hạ!” Hai người cung kính nói.
Trong lòng Phương Thần có chút giật mình, tốc độ của hai người này nhanh đến mức hắn thậm chí còn không thể nhìn rõ.
Mộng Dao nói: “Bảo vệ tốt vị tiền bối bên trong, tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất!”
“Vâng!” Hai người cung kính hành lễ rồi biến mất trong nháy mắt.
“Đi thôi, hai người này đều là cường giả Hậu Thiên Cảnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Mộng Dao cười ngọt ngào nói.
Phương Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được, để ta đi nói với sư nương một tiếng, chờ ta một lát.”
Sau đó Phương Thần nói với Thu Mai về việc đi chữa bệnh cho Mộng Dao.
Thu Mai tò mò nhìn Mộng Dao, Mộng Dao lại mỉm cười nhìn bà.
Thấy vậy, Thu Mai không nói gì thêm, chỉ dặn dò Phương Thần chú ý an toàn.
Nhưng ngay sau khi hai người cùng nhau rời khỏi phủ, Tô Uyển Nhi lại xuất hiện ở trong ngõ, căm phẫn nhìn Phương Thần và Mộng Dao rời đi.
“Tên phế vật này tại sao có thể quen biết với một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy?”
Trong mắt Tô Uyển Nhi tràn ngập sự ghen ghét, lúc rời khỏi phủ ả ta đã nhìn thấy Mộng Dao, dung mạo tuyệt thế của nàng khiến ả ta ghen tị mãi không thôi.
Nhìn thấy nàng bước vào phủ của Thu Mai, ả ta đã ở lại để xem nàng làm gì ở đây.
Bây giờ lại nhìn thấy nàng cùng Phương Thần vừa đi vừa cười nói, trong lòng ả ta càng ghen ghét hơn.
Bởi vì là đệ tử ngoại môn nên ả ta không biết Mộng Dao, thỉnh thoảng chỉ có thể đến Nhị Phong, đương nhiên không có tư cách nhìn thấy Mộng Dao.
“Hừ! Nữ nhân kia nhất định là đang lợi dụng tên phế vật Phương Thần! Nhất định là như vậy!”
Ả ta không thể nào tin rằng Phương Thần sau khi rời xa ả ta lại có thể tìm được một mỹ nhân như vậy.
Mộng Dao dẫn Phương Thần lên linh thuyền, sau đó đi đến phủ đệ ở Nhị Phong của mình.
Lúc bước xuống khỏi linh thuyền, Phương Thần cực kỳ sửng sốt khi nhìn thấy phủ đệ có linh khí bao quanh nồng đậm như vậy.
Người có thể sống trong phủ như thế này ở Nhị Phong chắc chắn phải có địa vị rất cao.
Nếu Phương Thần đoán không sai thì rất có thể Mộng Dao chính là đệ tử thân truyền của Nhị Phong chủ.
Đi theo Mộng Dao bước vào trong phủ, thế nhưng Phương Thần lại lần nữa sửng sốt khi nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nhân khác.
Bởi vì người này chính là Lâm Tuyết Nghiên.