• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hiện tại bắt đầu rút thăm."

Đám người nhao nhao đi về phía trước để xếp hàng rút thăm.

Phương Thần rút xong thì nhìn con số của mình, số 1, khá tốt.

Chờ mọi người rút xong, Mộng Dao nói: "Hiện tại bắt đầu đánh lôi đài, lần này người không đánh là số 1, không biết là ai nhận được con số này?"

Đám người nhao nhao hiếu kì nhìn quanh, muốn biết ai là số 1.

"Ai là số 1?"

"Con mẹ nó! Ta là số 2!"

"Tranh thủ đứng ra, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

Phương Thần đầu tiên là sững sờ, sau đó chậm rãi giơ con số trong tay lên: "Ta, ta là số 1."

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về hướng Phương Thần.

Khi thấy là Phương Thần thì ai cũng sửng sốt.

"Sao lại là hắn?!"

"Sao cái tên này hên vậy?"

"Hay là Mộng sư tỷ cố ý?"

"Đừng nói lung tung, cách rút thăm luân phiên này là tất cả trưởng lão trên đài quyết định, không phải do một mình ai đưa ra."

Mộng Dao cũng hơi sững sờ, nàng không có giúp Phương Thần, con số này là do người khác đưa ra và các trưởng lão không có ý kiến nên mới quyết định, chỉ có thể nói Phương Thần khá may mắn.

"May thật, chẳng qua như vậy cũng tốt, tỉ lệ chạm mặt trận tiếp theo cũng cao hơn một chút."

Nàng lại nói: "Đệ tử này không cần đánh vòng thứ nhất."

La Ngạo vẫn bày ra dáng vẻ không sao cả, mặc kệ Phương Thần vào được vòng bao nhiêu, chỉ cần gặp phải gã thì hắn nhất định phải chết!

"Những người khác lần lượt lên lôi đài, tiến hành luận võ số 2 đánh với số 3 rồi tiếp tục như thế."

Mọi người ao ước nhìn qua Phương Thần, nhưng cũng không quá để ý, chỉ có thể nói đối phương ăn may mà thôi.

Sau đó trận đánh lôi đài đầu tiên đã bắt đầu.

Trên quảng trường có tổng cộng mười cái lôi đài, một lần tiến hành mười trận không có vấn đề gì.

Phương Thần cũng không nhàn rỗi mà đi quan sát đồng môn cầm kiếm chiến đấu, muốn nhìn ra một chút đạo lý từ thủ đoạn của họ.

Nhưng làm hắn thất vọng là kiếm đạo của những đồng môn này có chút thô ráp, là dạng vừa cất bước không có quá nhiều điểm để học tập.

Hắn lại quên mất mình đã ngộ ra Kiếm Tự Đạo Văn, dù những đệ tử kia có thiên phú đến mấy cũng không yêu nghiệt bằng hắn.

Trận so tài đầu không diễn ra quá lâu, một nén hương sau tất cả đều kết thúc.

Trong sáu mươi lăm người, cuối cùng chỉ có ba mươi ba người thăng cấp.

Mộng Dao tri kỷ cho đám người nửa canh giờ nghỉ ngơi hoặc chữa thương, đợi thời gian đến liền nói: "Hiện tại tiến hành rút thăm trận so tài thứ hai, lần này vẫn có người không đánh."

Trận thứ hai cần xáo trộn thẻ rút thăm lần nữa, phòng ngừa có người thông đồng gian lận.

Đám người lại bắt đầu rút thăm, Phương Thần cũng như thế.

Mà lần này hắn rút được số 33, điều này khiến hắn thở phào đồng thời cũng hưng phấn lên.

"Rốt cục cũng có thể lên đài rồi." Phương Thần kích động, đây là trận đánh lôi đài đầu tiên hắn tham gia sau khi khôi phục, nhất định phải thi triển thật tốt.

Mộng Dao và các trưởng lão thương lượng một hồi rồi công bố số phiếu không đánh của trận thứ hai.

"Trải qua thảo luận với trưởng lão, con số lần này không đánh là số 33!" Mộng Dao công bố.

"Ai là số này?" Đám người lại nhìn quanh.

Nhưng lại không ai nhìn về hướng Phương Thần, dù sao một lần ăn may thì thôi, làm sao còn có lần thứ hai được?

Nhưng họ không phát hiện Phương Thần đang ngơ ra, nhất thời không biết làm sao cho phải.


Xong rồi, thế này làm sao giải thích cho rõ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK