• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Vân nói: "Chuyện này sao lấy chứng cứ ra được, nhưng ta dám đảm bảo lời nói của mình đều là thật!"

"Đều là thật?" Mộng Dao cười lạnh, ngón tay ngọc chỉ về hướng Phương Thần: "Vậy ngươi nói cho ta biết một người có thể chịu được uy áp năm mươi lần của cầu thang Thông Thiên là kẻ dâm tà thế nào?!"

La Vân lập tức nghẹn lời.

Cầu thang Thông Thiên khảo nghiệm ý chí và sự kiên định của một người, trong đó bao gồm cả tâm cảnh.

Ý chí của kẻ dâm tà rất yếu ớt, ngày nào cũng nghĩ đến những chuyện kia thì làm sao mà kiên cường. Người như vậy thì đừng nói là áp lực gấp năm mươi lần, cho dù là uy áp bình thường cũng khó lòng chịu nổi.

"Đúng vậy, vừa nhìn là biết Phương Thần chịu uy áp cao hơn người khác vài chục lần để leo lên cầu thang Thông Thiên."

"Có phải có hiểu lầm gì không?"

"Ta cảm thấy Phương Thần không giống người như vậy."

Một vài người không ngừng lên tiếng nghi ngờ, họ không phải đang giải vây cho Phương Thần mà là vì người mở miệng nói thay cho hắn là Mộng Dao.

Mặt La Vân lập tức sầm xuống, Mộng Dao nhất quyết phải đối nghịch với hắn ta vì một tên đệ tử ngoại môn.

Mộng Dao cũng mặc kệ sắc mặt hắn có đẹp hay không, nàng nhìn về phía trưởng lão chủ khảo rồi lạnh lùng nói: "Ta sẽ bẩm báo rõ chuyện hôm nay lên trên! Ngươi không chỉ gia tăng uy áp lên một đệ tử mà còn buông lỏng uy áp cho đệ tử khác."

Khi phát hiện không hợp lý,nàng đã mở ra linh nhãn của mình, không chỉ nhìn ra uy áp Phương Thần tiếp nhận mà còn trông thấy trên người Tô Uyển Nhi chỉ có một phần uy áp.

Nhìn thấy điểm này, nàng còn gì mà không rõ.

Nghe thế, sắc mặt trưởng lão chủ khảo lập tức trắng bệch!

Ông ta tiêu rồi!

Ông ta biết rõ Mộng Dao có địa vị thế nào trong tông, hơn nữa ông ta thật sự đã làm những chuyện này.

Cái khác không nói, vị trí trưởng lão thì nhất định không còn nữa, có thể tiếp tục ở lại Thiên Vũ Thần Tông hay không cũng khó nói.

Ông ta khẩn cầu nhìn về phía La Vân, muốn hắn ta giải quyết phiền toái này giúp mình.

Nhưng lúc này vẻ mặt La Vân rất âm trầm, cũng không có cách nào.

So với Mộng Dao thì địa vị trong tông của hắn ta đáng là gì?

Hắn ta chỉ có thể truyền âm cho trưởng lão chủ khảo: "Trở về đi từ chức trưởng lão, ta sẽ đề cử ngươi với phụ thân để ngươi đi đến La gia làm trưởng lão khách khanh (1), sẽ không bạc đãi ngươi."

(1) Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập tông môn. Tông môn cung cấp tài nguyên đổi lại họ phải phục vụ cho tông môn. Độ trung thành với tông môn không cao

Nghe thế, trưởng lão chủ khảo hoàn toàn tuyệt vọng.

Khách khanh La gia có thể sánh bằng chức trưởng lão Thiên Vũ Thần Tông hay sao, nhưng ông ta đắc tội với Mộng Dao nên chỉ có thể nghe La Vân sắp xếp.

"Lập tức giao lệnh bài ra." Mộng Dao lạnh lùng nói.

Lúc này nàng không còn có dáng vẻ quyến rũ nữa, sự lạnh lẽo thấu xương cộng thêm dung nhan tuyệt đẹp của nàng làm lông tơ người ta dựng thẳng lên.

Trưởng lão chủ khảo không dám do dự mà ngoan ngoãn giao lệnh bài cho Mộng Dao.

Mộng Dao nhận lấy lệnh bài rồi cao giọng mà nói: "Trận khảo hạch Thất Phong này để ta phụ trách, ta sẽ khôi phục sự áp chế cho tất cả mọi người!"

Khi nói chuyện, lệnh bài chớp động tia sáng.

Sau một khắc, Phương Thần cảm thấy uy áp trên người mình lập tức biến mất, trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Trái lại Tô Uyển Nhi đột nhiên cảm nhận được sự áp chế kinh khủng bao trùm toàn thân.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Tô Uyển Nhi trực tiếp bay từ cầu thang Thông Thiên ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất rồi liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, trông hết sức chật vật.

Mà La Ngạo cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn chịu đựng được áp chế đột nhiên tăng mạnh.

Cảnh này làm mọi người lập tức hiểu ra.

"Thì ra Tô Uyển Nhi này có thể leo nhanh như vậy là vì giảm bớt áp chế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK