• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà thiếu niên bên cạnh hắn vô tình nhìn thấy số thẻ của Phương Thần thì lập tức hô lên: "Là hắn!"

Mọi người lập tức nhìn về hướng Phương Thần, khi thấy là hắn thì ai cũng sửng sốt.

"Lại là hắn!"

"Thật không vậy!"

"Nhưng trong tay hắn thật sự là số 33!"

"Trời ơi! Đây là chuyện gì!"

Cả sảnh nhìn chòng chọc vào Phương Thần, đủ loại ánh mắt ao ước, đố kị cái gì cũng có.

Phương Thần cũng hơi ngại, lúc đầu hắn nghĩ có thể tham chiến, không ngờ lại rút trúng thẻ không đánh lần nữa.

Mộng Dao cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin, nàng thật sự không có giúp Phương Thần.

Nhưng nhìn ánh mắt khác thường của đám người thì đánh chết họ cũng không tin.

Nàng chỉ có thể cười khổ một tiếng, không giải thích và cũng không cần thiết.

"Hừ, ta cũng muốn xem ngươi có thể không đánh mấy lần." Lần này cả La Ngạo cũng đanh mặt, trong lòng tràn đầy ghen tỵ, sát ý đối với Phương Thần cũng càng mãnh liệt.

"Sao thứ tạp chủng đáng chết này lại may mắn như thế. Nhất định là nữ nhân ti tiện kia lén làm gì, nhất định là vậy!"

Tô Uyển Nhi phía dưới thấy thế thì đỏ cả mắt, trong lòng vô cùng đố kị.

Dựa vào cái gì ả ta bị đào thải mà Phương Thần lại dễ dàng bước vào vòng trong như vậy.

Rõ ràng Phương Thần chỉ là thứ tạp chủng bị mình vứt bỏ, hắn không xứng có vận may như vậy.

"Hừ, phế vật chỉ có thể dựa vào nữ nhân."

La Vân hừ lạnh một tiếng, hắn ta không cho rằng Phương Thần may mắn như vậy, nhất định là Mộng Dao âm thầm thao túng, thật là vô sỉ đến cực điểm.

Hắn ta lại quên mất mình đã giúp Tô Uyển Nhi và nhằm vào Phương Thần như thế nào ở ải thứ nhất và thứ hai.

"Ta cũng muốn xem ngươi có thể giúp hắn như vậy được mấy lần!"

Hắn ta cho rằng Mộng Dao âm thầm thao túng cũng có mức độ, chí ít sẽ không trắng trợn như vậy.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại làm hắn ta trợn mắt há hốc mồm và vô cùng phẫn nộ.

Trận mười sáu người cuối cùng, Phương Thần cũng rút thẻ không đánh.

Trận tám người cuối cùng cũng vậy!

Ban đầu còn có người hô hào gian lận, nhưng dần dần cũng tắt tiếng.

Thẳng đến bốn người cuối cùng thì họ đã lộ ra vẻ mặt đã quá quen rồi.

Cái gì mà bất công bất bình, đứng trước mặt quyền lực tuyệt đối thì chỉ là trò cười.

Giờ này khắc này họ đã nhận định nhất định là Mộng Dao âm thầm giúp đỡ Phương Thần.

Nhưng biết phải làm sao đây? Mộng sư tỷ muốn giúp thì ai dám vạch trần?

Huống chị đám đệ tử muốn vạch trần cũng không lấy ra được chứng cứ. Hơn mười vị trưởng lão phía trên bảo rằng ai nói Mộng sư tỷ gian lận là đang vả mặt họ.

Đám đệ tử lại không biết lúc này hai người Phương Thần còn khiếp sợ hơn cả họ.

Phương Thần nhìn lướt qua Mộng Dao, mà trên gương mặt quyến rũ của Mộng Dao cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Họ không nói gì, cũng không truyền âm, nhưng ánh mắt nhìn về hướng đối phương giống như biết nói.

Phương Thần im lặng hỏi: Đây là ngươi làm?

Mộng Dao im lặng trả lời: Ta không có, ta cũng không biết tại sao lại như vậy!

Chẳng qua đến trận chiến bốn người cuối cùng, mọi người cảm thấy vận may của Phương Thần đã tận.

Bởi vì vừa rồi trong một trận chiến có hai người đánh quá kịch liệt nên đều bị trọng thương không cách nào tiếp tục đánh lôi đài.


Bây giờ nhân số lại trở thành tám người và không có thẻ không cần đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK