• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộng Dao thầm nghĩ trong lòng, không ai chú ý tới hai mắt nàng có ánh vàng lướt qua, đã thấy rõ cảnh linh châu nổ tung.

Nàng thấy trong khoảnh khắc đó cả linh châu phủ kín điểm sáng, bởi vì quá mãnh liệt nên mới trực tiếp nổ tung!

Nói cách khác thiên phú của Phương Thần vượt xa cực hạn dò xét của linh châu, trên cả cấp chín.

Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, tò mò nhìn Phương Thần.

"Nam nhân này càng ngày càng thú vị." Trong lòng nàng thầm nói, cũng càng hiếu kì về Phương Thần.

Trưởng lão chủ khảo nhìn thấy linh châu lại nổ thì trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Ta không tin!" Ông ta lại lấy ra một viên linh châu, lần này ông ta dùng đến tận mười viên đá Vẫn Minh trong đó.

Đùng!

Nhưng linh châu vẫn nổ tung!

Lúc này trưởng lão chủ khảo không biết nên làm sao cho phải, bởi vì ông ta đã không còn linh châu.

Mộng Dao thấy thế thì thản nhiên nói: "Sao không tiếp tục."

Trưởng lão chủ khảo chỉ có thể lúng túng đáp: "Không còn linh châu."

Mộng Dao thấy thế thì nói: "Nếu đã như vậy thì để hắn trực tiếp thông qua đi, nếu hắn thật sự không được cũng sẽ không qua nổi ải thứ hai."

"Đúng đúng đúng."

"Ta cảm thấy Mộng sư điệt nói rất đúng."

Các trưởng lão khác cũng nhao nhao nói hùa theo.

Trưởng lão chủ khảo thấy vậy cũng biết không cách nào phản bác, biết ải thứ nhất không thể loại bỏ Phương Thần.

Cuối cùng ông ta cắn răng, chỉ có thể tuyên bố Phương Thần cũng thông qua kiểm tra.

"Cái tên này quá may mắn, vậy mà cũng qua được."

"Đúng thế đúng thế, vừa rồi sao đến phiên ta lại không nổ chứ?"

"Hừ, may mắn thì thế nào, hắn nhất định sẽ bị loại ở ải thứ hai!"

Mọi người đố kị nhìn Phương Thần, đặc biệt là những kẻ bị loại càng ganh ghét căm hận.

Sắc mặt La Ngạo âm trầm, nhưng vẫn tràn đầy khinh thường: "Một tên tạp chủng may mắn thôi, nhất định không qua được ải thứ hai."

"Đúng rồi!" Ti Thành Nghiệp liên tục gật đầu.

Vẻ mặt của Tô Uyển Nhi cũng rất khó coi, vừa rồi ả nói chắc nịch rằng Phương Thần không qua được ải đầu tiên, nhưng bây giờ hắn lại thành công.

"Phế vật, qua ải thứ nhất thì thế nào, La ca ca không chỉ chuẩn bị có chiêu này!"

Chẳng qua rất nhanh ả ta lại cười lạnh, vẫn mang dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi trong tay.

La Vân cũng không ngờ Phương Thần lại thông qua như vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Nhưng hắn ta cũng cười lạnh: "Ta khiến ngươi không đi được một bước ở ải thứ hai!"

Khảo hạch thứ hai không nằm ở đây, mọi người đi tới một dãy núi khác của Vô Tự Phong dưới sự dẫn dắt của trưởng lão chủ khảo.

Nơi này có một cầu thang đá bạch ngọc thật dài, tổng cộng có một ngàn bậc thang.

Tông môn đã tiêu tốn cái giá rất lớn để mời thần văn sư, đúc khí sư chế tạo nên nó.

Khi ngươi bước lên đó sẽ cảm nhận được áp chế từ ngoài vào trong, người có ý chí không kiên định không leo lên nổi mười bước!

Trưởng lão chủ khảo giới thiệu: "Cầu thang này là cầu thang Thông Thiên, là ải thứ hai của khảo hạch lần này. Cách thông qua cũng rất đơn giản, không cần đi hết ngàn bậc thang, chỉ trăm bậc là đủ. Nhắc nhở các ngươi một điều là phải lượng sức mình, nếu miễn cưỡng trèo lên sẽ bị dội ngược, nặng thì có khả năng chết ngay tại chỗ."

Nói đến chữ chết, ông ta cố ý vô tình liếc nhìn Phương Thần một cái.

Ông ta lấy ra một lệnh bài, đó là vật khống chế cầu thang Thông Thiên.

Chỉ thấy lệnh bài chớp động tia sáng, quanh cầu thang Thông Thiên phát ra tia sáng nhàn nhạt rồi chính thức mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK