Nụ cười của Mộng Dao lập tức biến mất, lạnh lẽo nhìn về phía La Vân.
Không cần đoán cũng biết nhất định là La Vân giở trò quỷ.
Thấy Mộng Dao nhìn lại, La Vân cũng lộ ra một nụ cười rồi nói: "Mộng sư tỷ, năm năm trước kẻ này tự phế tu vi, là một tên phế vật. Một phế vật làm sao có thể đi lên cao như vậy? Xin Mộng sư tỷ minh xét."
Trong lòng hắn ta lại cười lạnh: Trước đó không phải ngươi muốn xét xử công bằng sao? Ta cũng muốn xem sau khi lộ ra chuyện bao che cho Phương Thần thì ngươi sẽ công bằng thế nào.
Trong lòng hắn ta đã khẳng định Mộng Dao giảm bớt áp chế của Phương Thần, nếu không dù hắn có thể đi lên ba trăm năm mươi bậc, nhưng không có khả năng bước tiếp nữa.
Chỉ là hắn ta không phát hiện trong ánh mắt lạnh như băng của Mộng Dao lại có thêm mấy phần trào phúng.
La Vân tiếp tục nói: "Mộng sư tỷ, cầu thang Thông Thiên là một chí bảo, lệnh bài cũng giống như thế. Nó có thể ghi chép một người chịu đựng áp chế bao nhiêu lần trên đó, xin sư tỷ đưa ra để làm mọi người yên tâm."
Hắn ta thầm cười lạnh trong lòng, ta muốn xem ngươi có dám hay không!
"Được thôi." Nhưng hắn ta lại không ngờ Mộng Dao trực tiếp chấp nhận.
Khóe miệng Mộng Dao hơi nhếch lên lộ ra nụ cười gợi cảm: "Nếu ai cũng chất vấn như thế thì ta sẽ cho mọi người xem."
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã giơ lệnh bài trong tay lên.
Độ áp chế mà Phương Thần gánh chịu từ bậc thứ nhất đến bậc ba trăm năm mươi chín hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.
Đám người xem xét lại cảm thấy rung động lần nữa.
Từ bậc thứ nhất Phương Thần đã tiếp nhận áp chế gấp mười lần, sau đó không ngừng lên đến năm mươi lần.
Nhưng sau đó trưởng lão chủ khảo bị người ta phát hiện cố ý áp chế Phương Thần, Mộng Dao ra tay nên hắn khôi phục áp chế giống như những người khác.
Nhưng sau khi hắn không ngừng đi lên thì bội số áp chế cũng không ngừng tăng mạnh!
Thẳng đến bậc ba trăm năm mươi chín, hắn gánh chịu áp chế chừng năm mươi hai lần rồi mới kết thúc.
"Làm sao có thể!" La Vân trợn tròn mắt, hắn ta không ngờ Phương Thần thật sự chịu được áp lực lớn như vậy.
Không có khả năng, làm sao phế vật kia làm được!
"Còn dị nghị gì không?!" Giọng nói của Mộng Dao vang vọng trong đầu mỗi người.
Đám người im ắng đi, không ai còn dám nói ra dị nghị.
Ti Chấn Nghiệp run lẩy bẩy lui vào trong đám người, không dám ồn ào nữa.
Mộng Dao tiếp tục nói: "Đây là ý chí thật sự của hắn, đừng tưởng rằng các ngươi không làm được thì người khác cũng không được. Nghĩ chỉ có mình là thiên tài sao? Mảnh đại lục này rất lớn, rất nhiều người thiên tài hơn ngươi. Ngươi thấy hắn là phế vật thì chẳng phải trong mắt người khác ngươi cũng chỉ là phế vật mà thôi."
Lời này của nàng như đang nói với mọi người, nhưng mọi người nghe ra Mộng Dao đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe người nào đó.
Mặt La Vân lúc xanh lúc đỏ, nổi lên gân xanh, vẻ mặt dữ tợn.
Đặc biệt là khi cảm nhận được những ánh mắt khác thường đến từ bốn phía, hắn ta càng hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Hắn ta không ngờ Mộng Dao lại không nể mặt mà sỉ nhục mình như vậy.
"Còn có một việc." Mộng Dao nói thêm, nàng vừa mở miệng thì ánh mắt mọi người đều nhìn sang.
Chỉ thấy Mộng Dao dịu dàng nhìn về phía Phương Thần, khẽ cười và nói: "Khi còn bé gia gia ta và sư tôn của Phương Thần đã từng định ra một hôn ước."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh lập tức kinh hô.
Phương Thần cũng hơi sững sờ, có chuyện này sao?