La Ngạo không cam lòng, cảm thấy mình không có khả năng thua một tên phế vật như vậy. Thế là gã cũng không có ngừng tiếp tục đi lên.
Nhưng khi gã đến bậc một trăm mười lăm thì tuyệt vọng phát hiện mình đã khó đi nửa bước.
Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Thần đã đi tới bậc một trăm năm mươi!
Áp chế ở nơi này đã lên đến gấp mười, nhưng bước chân của Phương Thần vẫn rất kiên định, không bị ảnh hưởng chút nào.
Rất nhanh, hắn đã đi đến bậc hai trăm.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người hít hà một hơi.
Sự áp chế ở bậc hai trăm lên đến hai mươi lần.
Nhưng Phương Thần vẫn kiên định bước tiếp, thân thể hắn đột nhiên hơi trầm xuống.
Vẫn chưa được sao?
Nhưng ngay sau đó eo Phương Thần lại thẳng lên lần nữa, dậm chân đi lên.
Bậc hai trăm mười!
Bậc hai trăm ba mười!
Bậc hai trăm năm mươi!
Áp chế ba mươi lần!
Nhưng Phương Thần vẫn tiếp tục!
Bậc ba trăm!
Áp chế bốn mươi lần!
Nhưng Phương Thần không chút sợ hãi mà tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người hoàn toàn ngơ ngác, ba trăm tầng, trước kia chưa ai trong đệ tử ngoại môn có thể bước lên độ cao này!
"Rốt cuộc ý chí của Phương Thần này mạnh đến cỡ nào!"
"Bậc ba trăm, vẫn còn tiếp tục đi lên."
"Muốn chọc thủng trời hay sao?!"
"Trời ơi! Rốt cuộc hắn luyện thành ý chí như vậy bằng cách nào?"
Cả Mộng Dao cũng khiếp sợ nhìn về hướng Phương Thần, đôi mắt quyến rũ không ngừng lóe sáng, bị Phương Thần làm cho mê muội.
"Tâm cảnh của hắn phải kiên định đến mức nào mới có thể làm được như vậy. Rốt cuộc hắn đã trải qua cái gì mới có ý chí như thế."
Nhớ tới những chuyện cùng trải qua với Phương Thần, mặc dù thời gian hai người ở bên nhau không dài, nhưng mỗi lần gặp mặt đều khắc sâu vào lòng nàng!
Không biết là do thân thể Túng Dục của nàng và thân thể Kiếm Ma của Phương Thần đã giao hòa hai lần hay do Phương Thần chọn cách tôn trọng khi có thể lợi dụng nàng mà giờ khắc này trái tim nàng đang đập loạn cả lên!
"Kỳ thật hôn thư kia cũng không phải là chuyện gì xấu. Có lẽ ta nên nghe lời gia gia, thành hôn với hắn cũng là lựa chọn tốt." Trong lòng nàng sinh ra suy nghĩ như vậy.
Phương Thần không biết mọi người phía dưới nghĩ gì, lúc này hắn đã đi tới bậc ba trăm năm mươi.
Nơi này đã có áp chế chừng năm mươi lần!
Trên người Phương Thần bỗng xuất hiện áp chế thực chất hóa, hắn lại khuỵ chân xuống đất y như trước đó!
"Không được sao?"
Đám người thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, ba trăm năm mươi bậc đã đủ yêu nghiệt.
Dù là đệ tử nội môn thì khi đến được Hậu Thiên cảnh hậu kỳ trở lên mới có thể leo đến nơi đây, mà Phương Thần lại làm được như vậy.
Mộng Dao cũng hơi khẩn trương: "Không được thì thôi đi, ngươi đã rất giỏi rồi."
Nàng không ngừng lẩm bẩm trong lòng, sợ Phương Thần không muốn sống mà ráng chống chọi tiếp tục đi lên trên.
Phương Thần thở mạnh ra một hơi, áp chế giờ khắc này làm hắn nhớ tới sự sỉ nhục vừa rồi.
Nếu không có Mộng Dao thì lúc này hắn còn bị áp chế năm mươi lần kia đè chặt trên mặt đất, không có cả sức để ngẩng đầu lên.
Không được sao?
Không! Nếu ta khuất phục trước sự áp chế này thì có khác gì quỳ gối dưới chân La Vân!