Lâm Tuyết Nghiên kinh ngạc nhìn Mộng Dao.
Mộng Dao mỉm cười đi tới trước mặt Phương Thần, nói: “Làm quen lại một lần nữa đi. Ta là Mộng Dao.”
Phương Thần chắp tay nói: “Phương Thần, đệ tử ngoại môn.”
Đôi mắt Mộng Dao khẽ đảo quanh, nhu mì nói: “Ngươi gọi ta là Mộng Dao được rồi hoặc... là Mộng Nhi.”
Khi nói đến Mộng Nhi, nàng cố ý ghé sát vào tai Phương Thần thì thầm, giọng nói ngọt ngào khiến trái tim hắn bỗng đập nhanh hơn.
Gương mặt hắn lập tức đỏ bừng, vội vàng lùi lại mấy bước nói: “Vậy gọi là Mộng Dao đi.”
Nhìn thấy Phương Thần ngượng ngùng như vậy, Mộng Dao lại cười duyên dáng.
“Cũng được, vậy ta gọi ngươi là Phương ca ca nhé.” Nói xong, nàng nháy mắt với Phương Thần.
Phương Thần có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên là Mộng Dao đang trêu chọc hắn.
Mộng Dao lại nói: “Đúng rồi Phương ca, ngươi nói về sau ta vẫn phải tiếp tục điều trị. Vậy mấy ngày nữa ta lại đến tìm ngươi nhé, ngươi nhớ giúp ta đó nha.”
Giọng điệu quyến rũ của nàng thật khiến người ta nhịn không được mà có chút mơ mộng trong lòng.
“Lúc đó ta sẽ lại đến.”
Phương Thần chắp tay hành lễ xong cũng không dám ở lại thêm nữa, bối rối bỏ chạy.
Thấy vậy, Mộng Dao lại nở ra nụ cười rung động lòng người.
Lâm Tuyết Nghiên không vui liếc nhìn Mộng Dao nói: “Mộng Dao, tại sao ngươi vẫn chưa nói từ hôn với hắn?”
Mộng Dao nhìn theo Phương Thần đi ra khỏi cửa lớn, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Tuyết Nghiên, nàng liền nũng nịu nói: “Ai ya, chuyện này nói lúc nào cũng được mà, không cần gấp đâu.”
“Nhưng hắn là một kẻ háo sắc! Chiếm tiện nghi (1) của ngươi một lần còn chưa đủ, thế mà còn muốn tiếp tục.”
(1)Chiếm tiện nghi: trong trường hợp này ám chỉ hành động khiếm nhã, không đúng đắn với cơ thể của người con gái.
Lâm Tuyết Nghiên vô cùng thất vọng với Phương Thần.
“Được rồi được rồi, hắn không tệ như ngươi nói đâu, đi thôi, đi thôi.”
Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy cũng đành chịu, chỉ có thể nói: “Ngươi ra ngoài chờ ta một lát, ta cùng Hồng Vân trưởng lão đi lấy một ít đan dược.”
“Được.” Mộng Dao hành lễ cảm tạ với Hồng Vân, sau đó đi ra cửa.
Hồng Vân trưởng lão nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Còn trẻ thật tốt!”
Lâm Tuyết Nghiên nói: “Làm phiền Hồng Vân trưởng lão rồi.”
Hồng Vân trưởng lão lắc đầu: “Nha đầu này, ta nhìn các con từ nhỏ đến lớn, vậy nên phiền hà gì, quá khách sáo rồi, con đi theo ta nào.”
Lâm Tuyết Nghiên liền đi theo Hồng Vân để lấy đan dược, sở dĩ Mộng Dao không đi cùng là vì mùi thuốc trong điện của Hồng Vân quá nồng, sợ rằng lại kích thích Túng Dục chi thể của nàng một lần nữa.
Khi Mộng Dao đi tới cửa Thần Đan Các, nàng nhìn thấy Phương Thần đang bị mấy đệ tử ngoại môn Tụ Linh bậc bảy, bậc tám chặn lại.
Bọn họ đều hung ác nhìn chằm chằm vào Phương Thần.
Kẻ cầm đầu không ai khác chính là Hà Tu do La Vân phái đến.
“Ngươi là Phương Thần?” Hà Tu hung hăng hỏi.
“Ừ!” Phương Thần lạnh nhạt đáp.
“Dám thừa nhận thì tốt. Nói đi, tự phế tứ chi đan điền hay là để bọn ta giết chết ngươi.” Hắn ta khinh thường nhìn Phương Thần nói.
Vẻ mặt Phương Thần vẫn bình tĩnh như cũ: “Ở đây là tông môn.”
Hà Tu cười lớn: “Thì sao? La sư huynh chính là trời ở đây! Muốn kẻ nào chết thì kẻ đó nhất định phải chết!”
Vừa dứt lời, hắn ta liền lao về phía Phương Thần! Dùng nắm đấm nhắm thẳng vào tim Phương Thần! Nếu đánh trúng hắn nhất định sẽ thập tử nhất sinh.
Phương Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng tu vi của Hà Tu là Tụ Linh Cảnh bậc tám, còn cao hơn hắn bốn cảnh giới.
Thế nhưng thân thể hắn bây giờ đã trải qua quá trình tôi luyện của máu Kiếm Ma, lại còn có Kiếm Tự Đạo Văn, hắn có thể đánh bại cả bậc chín, huống hồ chỉ là bậc tám như Hà Tu.
Hắn cũng nhanh chóng xuất chưởng.
Khi cú đấm cả hai người đập vào nhau, ngay lập tức có một tiếng răng rắc vang lên! Tay Hà Tu liền gãy nát! Nhưng Phương Thần lại không bị gì cả.
“A!”
Hà Tu hét lên một tiếng đầy đau đớn, bay ra đằng sau rồi ngã mạnh xuống đất.
Cánh tay hắn ta lúc này cong queo như sợi dây thừng, xương tay đã bị vỡ nát.
Đám người có mặt ở đó đều chết lặng, Mộng Dao ở đằng xa đang định ra tay cũng sững sờ.
Bọn họ không thể nào tin được tu vi Hà Tu còn cao hơn Phương Thần vài bậc, thế mà lại dễ dàng bị Phương Thần đánh bại chỉ bằng một chiêu.
“Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Xông lên!” Hà Tu cố chịu đựng đau đớn, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Phương Thần rồi hét lên!
Lúc này những người khác mới tỉnh táo trở lại, rồi lao về phía Phương Thần!
Đối mặt với đám người vây quanh mình, Phương Thần không hề sợ hãi! Kiếm Tự Đạo Văn trong cơ thể nhanh chóng bộc phát! Bàn tay liền hóa thành mũi kiếm, mỗi ngón tay cũng có thể đánh bay một người.
Trong chốc lát, cả đám người đã nằm la liệt trên mặt đất không ngừng gào thét.
Điều này khiến Mộng Dao vô cùng kinh ngạc!
Không phải Phương Thần là phế vật sao? Làm sao hắn có thể đánh bại những tu sĩ có tu vi cao hơn mình chỉ bằng vài chiêu chứ? Đây thật sự là phế vật à?
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Trong lúc nàng còn đang choáng váng, lại có thêm vài người nữa xuất hiện!
Những người này đều mặc y phục giống nhau, đều là đệ tử ngoại môn của Chấp Pháp Đường.
Kẻ đứng đầu tên là Hoàng Dũng.
Nhìn thấy đám người nằm trên mặt đất, gã khẽ cau mày.
Khi Hà Tu nhìn thấy Hoàng Dũng giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, hắn ta vội vàng hét lên: “Hoàng sư huynh! Là ta! Ta là người bên cạnh La Vân sư huynh!”
Nhắc đến La Vân, Hoàng Dũng lập tức biết Hà Tu là ai, gã vội vàng hỏi: “Hà sư đệ, chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã đánh các ngươi?”
Hà Tu liền chỉ vào Phương Thần: “Là hắn! Hắn đột nhiên đánh lén bọn ta! Thậm chí còn dọa muốn lấy mạng bọn ta! Hoàng sư huynh, mau bắt hắn lại!”
Hoàng Dũng liếc nhìn Phương Thần.
“To gan! Dám đánh người trong tông môn! Đáng chết!” Gã hét lên.
Phương Thần khẽ cau mày đáp: “Bọn chúng chặn đường ta, còn muốn ra tay với ta, ta chỉ đang phòng vệ chính đáng mà thôi.”
Hoàng Dũng chế nhạo: “Phòng vệ chính đáng? Nói nhảm! Rõ ràng là ngươi từ phía sau đả thương người! Sao ngươi dám ngụy biện như vậy!?”
Thật ra gã liếc mắt liền nhận ra đám người này kiếm chuyện với Phương Thần, nhưng lại bị hắn dạy cho một bài học.
Nhưng thì sao chứ, đằng sau Hà Tu chính là La Vân, thiên tài của Nhị Phong.
Làm sao gã có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để lấy lòng La Vân.
“Kẻ này lòng dạ độc ác! Thế mà dám ra tay với cả đồng môn! Mau phế bỏ đan điền và tứ chi của hắn rồi đuổi ra khỏi Thiên Vũ Thần Tông!”
“Vâng!” Mấy người phía sau ngay lập tức muốn động thủ.
Hà Tu cười gian ác: “Ngươi không phải rất mạnh sao? Tiếp tục động thủ đi! Nếu dám tấn công người của Chấp Pháp Đường, ngươi nhất định sẽ chết! Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ lại giết sư nương của ngươi!”
Ánh mắt Phương Thần lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hà Tu.
Sư nương chính là vảy ngược(2) của hắn, kẻ nào dám động vào thì nhất định phải chết.
(2)Vảy ngược: điểm yếu chí mạng
Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay thì giọng nói của Mộng Dao bỗng vang lên từ phía sau.
“La Vân? Hừ, ta thực sự không biết từ khi nào ngoại môn chính là thiên hạ của La Vân đó?”
Lần này, giọng nói của nàng không còn nhu mì nữa, ngược lại còn có vẻ hống hách.
Vừa dứt lời, Mộng Dao cũng đã đứng trước mặt của Phương Thần!
Hoàng Dũng vốn còn muốn quát mắng kẻ nào dám cản trở công việc của Chấp Pháp Đường, nhưng khi gã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộng Dao thì tay chân liền mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Ánh mắt Mộng Dao lạnh lẽo: “Nói cho ta biết, tên phế vật La Vân đó từ khi nào đã có thể một tay che trời ở ngoại môn.”
“Đổi trắng thay đen, thủ đoạn cũng hay đó, có phải ngay cả ta ngươi cũng dám đánh?”
Mộng Dao tiếp tục tiến về phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự lạnh lẽo.
“Mộng sư tỷ, ta… ta không biết vị sư huynh này là bằng hữu của tỷ! Ta biết sai rồi, xin tỷ hãy tha cho ta lần này.” Hoàng Dũng quỳ xuống không dập đầu tạ tội.
Mộng Dao không chút mảy may thương xót: “Ngươi đến Chấp Pháp Đường từ chức đi, sau đó cút khỏi Thiên Vũ Thần Tông. Nếu như còn để ta gặp lại, ngươi nhất định phải chết!”
Nàng lại liếc nhìn những đệ tử khác của Chấp Pháp Đường, nói thêm: “Các ngươi cũng vậy.”
Hoàng Dũng đã hoàn toàn tuyệt vọng, cuộc đời này của gã xem như xong rồi.
Lúc này, gã hận Hà Tu đến thấu xương, hận không thể chặt hắn ta thành trăm mảnh.
Tất cả là do bọn chúng! Bọn chúng khiến gã có kết cục thảm hại như thế này.
Hà Tu sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, La Vân cũng phải cung kính trước mặt Mộng Dao chứ đừng nói đến hắn ta.
Thấy Mộng Dao nhìn mình, hắn ta vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Mộng sư tỷ! Ta biết sai rồi! Ta sai rồi!”
Hắn ta đã không còn vẻ kiêu ngạo như lúc đầu được nữa.
Mộng Dao chán ghét nhìn hắn ta một cái, sau đó lại nhìn Phương Thần, ánh mắt lập tức dịu dàng: “Mạng của đám người này đều do ngươi quyết định!”