"Lên, còn chờ cái gì nữa!" Một đệ tử dẫn đầu xông lên cầu thang Thông Thiên!
Nhưng vừa bước lên một bước thì hắn ta đã cảm nhận được sự áp chế kinh khủng bao phủ lên người mình.
Thân thể hắn ta khom xuống một nửa, nhưng hiện giờ mới đi được bậc đầu tiên nên hắn ta còn chịu nổi, sau khi triệt để ổn định thì hắn ta lại đi lên bậc tiếp theo.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao bắt đầu đi lên cầu thang Thông Thiên.
Có tổng cộng hơn ba ngàn người thông qua ải thứ nhất, nhưng cầu thang Thông Thiên rất lớn nên ba ngàn người cùng tiến lên cũng không quá mức chen chúc.
La Ngạo đi đến trước mặt Phương Thần, trêu tức nhìn hắn: "Tạp chủng, đừng có đi không nổi một bậc đấy."
Tô Uyển Nhi cũng cười lạnh và nói: "Ở ải này ngươi sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng!"
Phương Thần nhíu mày nhìn hai người đi về hướng cầu thang Thông Thiên, thỉnh thoảng có chó sủa bên tai làm hắn hơi bực bội.
La Ngạo bước lên cầu thang Thông Thiên như giẫm trên đất bằng.
Gã dễ dàng đi lên, tùy ý đi tới bậc mười chín thì mới bắt đầu chậm lại.
Làm người ta càng kinh ngạc chính là Tô Uyển Nhi bên cạnh La Ngạo cũng theo sát sau lưng La Ngạo!
Phương Thần thấy thế thì nhíu mày, La Ngạo làm được thì hắn không bất ngờ, dù sao cũng là thiên tài.
Nhưng Tô Uyển Nhi là kiểu người thế nào thì hắn quá rõ, dù là phương diện thiên phú hay chăm chỉ thì ả ta cũng rất tầm thường nên không có khả năng hoàn thành dễ dàng như vậy.
Hắn nhìn trưởng lão chủ khảo cầm lệnh bài bên cạnh cầu thang Thông Thiên, lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn ông ta có thể điều khiển áp chế trên đó nên đã nới lỏng áp lực nhắm vào Tô Uyển Nhi, vì thế ả ta mới đi dễ dàng như vậy.
Phương Thần đoán không sai, không chỉ Tô Uyển Nhi mà La Ngạo cũng như thế.
Có điều La Ngạo chỉ được giảm bớt một phần, mà Tô Uyển Nhi thì bớt tận chín phần.
Dù Tô Uyển Nhi vô dụng đến mấy thì dưới tình huống giảm bớt chín phần cũng dễ dàng đi theo sau lưng La Ngạo như trở bàn tay.
Nhìn thấy đa số mọi người đã bắt đầu leo lên, Phương Thần không chờ nữa mà bước lên cầu thang Thông Thiên.
Chỉ là hắn không chú ý tới hai mắt trưởng lão chủ khảo vẫn luôn theo dõi mình.
Khi hắn giẫm lên bậc thang đầu tiên thì một áp lực kinh khủng đã bao phủ lên người Phương Thần, thật sự nặng như Thái Sơn!
Trưởng lão chủ khảo cười lạnh một tiếng: "Áp lực của ngươi nặng hơn người khác gấp mười, cho dù là tu sĩ Hậu Thiên cảnh giai đoạn đầu cũng rất khó chống cự, ta muốn xem ngươi làm sao qua được ải này!"
Phương Thần nhíu mày, áp lực này không thích hợp. Nếu không phải hắn đã được máu Kiếm Ma cải tạo và trải qua tra tấn không giống người thì chỉ sợ rất khó chịu được.
Hắn lạnh lẽo nhìn về phía trưởng lão chủ khảo, mà ông ta cũng đang trêu tức nhìn về hướng hắn.
Phương Thần có thể khẳng định là đối phương giở trò quỷ.
La Ngạo và Tô Uyển Nhi đi ở phía trước nhìn thấy Phương Thần dừng ở bậc thang đầu tiên không động đậy thì không ngừng cười lạnh.
"Thứ như ngươi cũng muốn đấu với chúng ta? Chơi chết ngươi dễ như trở bàn tay."
Nhưng sau đó vẻ mặt nhìn trò vui của họ lại cứng lại.
Chỉ thấy sau khi Phương Thần đứng ngơ ra ở bậc thang đầu tiên hai hô gấp thì trực tiếp bước lên bậc thứ hai, sau đó là thứ ba, thứ tư!
Giống như áp lực gấp mười không thể tạo thành tổn thương gì với hắn!
Không ai biết năm năm qua Phương Thần sống thế nào, di chứng tự phế đan điền vẫn luôn giày vò hắn.
Còn cảm giác mờ mịt, sợ hãi đối với tương lai, cộng thêm nổi đau khoét xương, sự phản bội của Tô Uyển Nhi, đau đớn sau khi cải tạo thân thể Kiếm Ma…
Ý chí của Phương Thần không chỉ mạnh lên nhờ máu Kiếm Ma mà bản thân hắn cũng rất mạnh.