• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A!" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể chậm rãi đứng lên.

Giờ khắc này vẻ mặt hắn lại trở nên vô cùng kiên định, không ai có thể làm hắn dao động.

Một giọt máu Kiếm Ma trong đan điền của Phương Thần đột nhiên bùng nổ rồi dung nhập vào toàn thân.

Đôi mắt hắn đỏ rực lên, trong cơ thể có ma khí ngập trời dâng lên như triệt để nhập ma.

Đồng thời một giọng nói xa xăm mà bá đạo cũng vang lên trong đầu hắn: "Đứng lên! Thượng cổ Kiếm Ma chính là chúa tể vạn giới!"

Đùng!

Phương Thần đứng thẳng dậy rồi ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ rực tràn đầy kiên định!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhấc chân đi lên.

Bậc ba trăm năm mươi mốt!

Đám người ngây ra, Phương Thần thật sự chịu đựng được áp chế năm mươi lần.

"Không có khả năng, làm sao phế vật này có thể bò lên cao như vậy!" La Ngạo dữ tợn gào thét.

Phương Thần như con kiến hôi trong mắt gã không có khả năng mạnh hơn gã, dù chỉ là ý chí cũng không được.

Nhưng tên tạp chủng đáng chết này lại leo đến nơi đó.

La Vân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Phương Thần có tài đức gì mà đi đến được chỗ đó?

Nhưng hắn ta lập tức nhìn Mộng Dao một cái, nghĩ đến một khả năng.

Phương Thần đang gian lận!

Không sai, nhất định là Mộng Dao giảm bớt áp lực trên người nên hắn mới đi được đến đó, nhất định là vậy!

"Hừ, đợi lát nữa xem ta vạch trần ngươi như thế nào!" Hắn ta cười lạnh và nói.

Lâm Tuyết Nghiên cũng khó tin mà nhìn theo Phương Thần đi đến bậc thang ba trăm năm mươi mốt, nhưng rất nhanh nàng ấy đã khôi phục bình tĩnh, lắc đầu và nói: "Ý chí không thể đại diện cho thực lực, thiên phú mới là yếu tố mấu chốt đi được càng xa, cố gắng đến mấy cũng không thể so sánh với những thiên tài cảm ngộ ra Đạo Văn."

Đạo Văn là sự tồn tại khiến vô số tu sĩ tuyệt vọng.

Không có Đạo Văn thì cả đời ngươi chỉ có thể dừng bước ở Chu Nguyên Cảnh, không cách nào tiến thêm một bước.

Phương Thần gian nan tiếp tục bước về phía trước.

Ba trăm năm mươi hai!

Ba trăm năm mươi ba!

Mỗi bước đi của hắn đều cực kì gian nan, thẳng đến bậc ba trăm năm mươi chín thì hắn không mới không bước tiếp được nữa.

Phương Thần hơi nâng tay lên, ra hiệu mình chỉ có thể đến đây.

Đám người phía dưới đã hoàn toàn yên tĩnh.

Có lẽ ba trăm năm mươi chín bậc thang chẳng là gì trong nội môn, nhưng ở ngoại môn thì đó là độ cao làm người ta tuyệt vọng.

Mộng Dao lộ ra nụ cười mừng rỡ, sự quyến rũ bất giác hiện ra làm người ta mê muội say đắm.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quái đản lại vang lên: "Người này nhất định đã gian lận, nếu không không có khả năng đi lên cao như vậy."

Người mở miệng là thủ hạ của La Vân tên là Ti Chấn Nghiệp, cũng là La Vân truyền âm ra lệnh cho hắn ta nói thế.

Đám người sững sờ, lập tức cũng ý thức được Phương Thần có thể đi lên cao như vậy đúng là không thể tin được.

"Ta cũng cảm thấy hắn đang gian lận."

"Đúng! Áp lực hắn phải chịu không chỉ có năm mươi lần!"

"Đúng đấy, một đệ tử ngoại môn làm sao đi lên cao như vậy được."

Đám người nghị luận ầm ĩ, bắt đầu chất vấn Phương Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK