• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức, điểm sáng cấp tốc sáng lên!

Một điểm, hai điểm… Bảy điểm, tám điểm!

Tám điểm sáng! Sáng lên tận tám điểm!

"Trời ạ! Ta không nhìn lầm đó chứ!"

"Thiên phú bậc tám. Không hổ là La Ngạo, quả thực là yêu nghiệt đến cực điểm!"

"La gia thật khủng bố, đầu tiên là xuất hiện La Vân, hiện tại lại có thêm La Ngạo. Đây là dấu hiệu muốn quật khởi!"

Đám người sợ hãi thán phục liên tục, không ít thiếu nữ đều dùng ánh mắt sùng bái, ái mộ nhìn về hướng La Ngạo.

La Ngạo cũng rất hài lòng với thành tích này nên hất đầu lên cao, khinh miệt liếc nhìn Phương Thần như nhìn một con kiến.

"Nhìn thấy chưa? Đây chính là chênh lệch giữa ta và ngươi." Sau khi xuống đài, La Ngạo đi qua bên cạnh Phương Thần mà ngạo mạn nói.

"Vậy à?" Phương Thần hơi nhếch khóe miệng lên: "Vậy xem thử đi."

Nhân số dần dần giảm bớt, khảo nghiệm đã gần đến cuối cùng.

Ngay khi trưởng lão sắp kêu số thì trưởng lão chủ khảo đã đi đến chỗ linh châu như đang kiểm tra linh châu thế nào.

Nhưng không ai phát hiện trong tay ông ta có một khối ngọc thạch màu tím đen, trong nháy mắt chạm vào linh châu đã dung nhập vào trong đó.

Linh châu lập tức ảm đạm mấy phần, nhưng không ai phát hiện chi tiết này, cũng không ai ngờ được trưởng lão chủ khảo lại động tay chân.

Lúc này một trưởng lão khác cũng hô lên người cuối cùng: "Người thứ 5,321 đi lên."

Phương Thần chậm rãi đi ra từ đám người khiến vô số người chú ý.

"Không biết tự lượng sức mình." La Ngạo chế nhạo.

"Đợi chút nữa ta xem ngươi xấu mặt thế nào." Tô Uyển Nhi cũng không ngừng cười lạnh.

"Tự phế tu vi mà còn đến, nghĩ mình còn có thiên phú như trước kia sao?"

"Tự phế sẽ để lại tai hoạ ngầm cực lớn trong cơ thể, ta cảm thấy hắn còn không đạt được đến bậc ba."

"Ta đoán là bậc một thôi."

Phía dưới có không ít người cười rộ lên mà nói.

"Để ta xem thiên phú của ngươi như thế nào." Chỉ có đôi mắt xinh đẹp của Mộng Dao tràn đầy chờ mong.

Phương Thần không ngó ngàng đến lời nói của những người này mà đi đến trước linh châu.

Hắn chậm rãi đặt tay lên linh châu, rót linh lực của mình vào trong đó.

Nhưng chờ giây lát mà linh châu vẫn không có phản ứng gì.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người phía dưới bật cười.

"Không phải là không lên nổi bậc một đó chứ?"

"Phế vật trong phế vật!"

"Không hổ là thứ ngu đần tự phế tu vi, đủ ghê gớm đấy."

"Ha ha ha, ta cười chết mất."

Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên ở phía dưới.

Trưởng lão chủ khảo thầm cười lạnh: "Đá Vẫn Minh sẽ làm linh tính của Thiên Châu giảm bớt gấp mười, dù thiên phú của ngươi tốt đến mấy cũng chỉ có thể là bậc một."

La Vân trên cao lầu cười lạnh mà nhìn Phương Thần: "Đây chính là kết cục khi ngươi đắc tội ta!"

Phía Lâm Tuyết Nghiên cũng lắc đầu, nàng ấy biết Phương Thần rất rác rưởi, nhưng không ngờ lại phế đến mức không đạt được đến bậc một.

Đồng thời nàng ấy càng quyết tâm không để Phương Thần bám lấy Mộng Dao!

Nhưng rất nhanh, tiếng cười nhạo của bọn họ lại im bặt đi.

Bởi vì linh châu đột nhiên sáng bừng lên, sau đó đùng một tiếng vỡ vụn thành bột phấn.


Cả sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK