Phía dưới lập tức sôi trào lên.
Vị hôn phu! Trời ạ! Phương Thần này là vị hôn phu của Mộng sư tỷ!
Trong nhất thời vô số ánh mắt hâm mộ đố kị đều tập trung trên người Phương Thần đang bối rối không biết làm sao.
"Khó trách hôm nay Mộng sư tỷ lại đến, hóa ra là vì Phương Thần."
"Trời ạ, chỉ sợ tuyên bố này của Mộng sư tỷ sẽ làm toàn bộ tông môn chấn động!"
Vẻ mặt La Ngạo vô cùng dữ tợn, nhìn Phương Thần mà hận không thể nuốt sống hắn.
Gã gào thét: "Mộng sư tỷ, ngươi… ngươi… ngươi nói tên phế vật Phương Thần này là đạo lữ của ngươi? Cái này, cái này sao có thể? Tên phế vật kia không xứng với ngươi!"
La Vân cũng không tin nổi mà nói: "Mộng sư tỷ, Phương Thần kia là phế vật, sao hắn xứng với ngươi được!"
"Không có khả năng! Đánh chết ta cũng không tin! Phương Thần chỉ là tên phế vật ta không cần, là rác rưởi ta vứt bỏ. Làm sao hắn có thể là… Là…" Sắc mặt Tô Uyển Nhi khó coi như ăn phân.
Mộng Dao lạnh lẽo nhìn lướt qua La Vân, La Ngạo và Tô Uyển Nhi, ba người lập tức không dám nói nữa.
Nàng cười lạnh một tiếng và nói: "Phế vật? Dù là thiên phú hay ý chí thì hạng người như các ngươi đều không so được với hắn. Cứ chờ đi, các ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm nay của mình."
Nàng lại nhìn về phía Phương Thần, lộ ra nụ cười quyến rũ mà dịu dàng: "Phương ca ca, chúc mừng ngươi tiến vào nội môn."
Phương Thần nhìn vào Mộng Dao, trong mắt tràn đầy ôn hòa: "Cảm ơn."
Mộng Dao nhoẻn miệng cười, quyến rũ động lòng người.
"Giữa ta và ngươi không cần nói hai chữ cảm ơn."
Lâm Tuyết Nghiên cách đó không xa vô cùng lo lắng, nhưng nàng ấy lại không tiện xông lên phản đối trước mặt nhiều người như vậy.
"Mộng Dao đang suy nghĩ cái gì vậy, sao lại chấp nhận chứ!"
"Không được, chờ khảo hạch Thất Phong kết thúc ta phải nói chuyện với nàng, nhất định không thể chấp nhận hôn ước này!" Nàng ấy thầm nói trong lòng.
Ánh mắt nàng ấy rơi lên người Tô Uyển Nhi: "Có lẽ ta có thể lấy được tất cả tin tức về Phương Thần từ nàng ta."
Khảo hạch Thất Phong vẫn còn tiếp diễn, ải thứ ba cũng bắt đầu trong tin tức động trời này.
Mộng Dao nói: "Thông qua ải thứ hai đã coi như chính thức gia nhập nội môn, có thể lựa chọn tham gia hoặc không tham gia ải thứ ba này, nếu không tham gia thì có thể đi tới."
Tổng cộng có tám mươi sáu đệ tử thông qua ải thứ hai.
La Ngạo đi đến bên cạnh Phương Thần mà nói khẽ: "Tạp chủng, ta khuyên ngươi nên rời đi ngay đi. Nếu gặp phải ta trên lôi đài thì ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Trên lôi đài, thứ tạp chủng chỉ dám trốn sau lưng nữ nhân như ngươi chắc chắn phải chết."
Nghe như gã đang uy hiếp Phương Thần rời đi, nhưng kì thực là đang kích thích hắn để máu nóng xông lên đầu.
Chỉ cần Phương Thần bước lên lôi đài thì gã có một trăm cách chơi chết Phương Thần!
Phương Thần nhìn một cái là biết tính toán trong lòng gã.
Hắn cười lạnh và nói: "Khích tướng? Không cần phiền phức như thế, ai chết ai sống còn chưa biết chừng."
La Ngạo nhiều lần sỉ nhục đã sớm triệt để chọc giận hắn. Đối phương muốn giết hắn thì hắn cũng muốn đáp trả y như vậy.
Thấy Phương Thần mắc mưu, La Ngạo cười: "Vậy thì chờ xem, đừng bị loại quá nhanh đấy. Nhưng cũng chẳng sao cả, dù ngươi bị loại thì ta cũng giết ngươi. Thứ tạp chủng như ngươi không xứng với Mộng sư tỷ."
Cuối cùng trong tám mươi sáu người có hai mươi mốt người đi ra.
Họ không có hứng thú hoặc là tiêu hao quá lớn ở ải thứ hai nên chỉ có thể từ bỏ trận đánh lôi đài ở ải thứ ba.
Cuối cùng số người tham gia ải thứ ba có tổng cộng sáu mươi lăm người.
Mộng Dao cũng chẳng suy nghĩ gì đối với chuyện Phương Thần không rời đi, nàng tuyên bố: "Nếu không ai rời đi nữa thì bắt đầu đánh lôi đài. Lần này dựa theo quy tắc đào thải, bởi vì nhân số dư ra một người nên sẽ luân phiên có một người không đánh."