Vẻ mặt Phương Thần lập tức lạnh xuống, hắn quá quen thuộc với giọng nói này, trừ Tô Uyển Nhi ra thì còn có thể là ai?
Tô Uyển Nhi khinh miệt nhìn hắn: "Làm sao? Đến Linh Khí Các thuê pháp bảo à? Ngươi có linh thạch không? Hình như linh thạch năm năm nay của ngươi và số linh thạch bảo vật trước đó đều nằm trên người ta."
"Ha ha ha "
Ả ta phát ra tiếng cười nhạo, trong mắt tràn đầy trêu tức: "Đương nhiên, nếu hiện tại ngươi quỳ gối cầu xin thì có lẽ ta sẽ từ bi cho ngươi một pháp bảo Phàm phẩm cấp ba trở xuống đấy, ha ha ha!"
Phương Thần lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì, hắn không muốn đoái hoài đến nữ nhân ác độc này.
"Ừm? Đây không phải Tô tiểu thư sao?"
Mà đúng lúc này có một giọng nói vang lên, một nam tử trung niên mỉm cười đi tới và nói với Tô Uyển Nhi: "Tô tiểu thư, La thiếu gia đã chuẩn bị xong, ta lập tức bảo người đưa pháp bảo Phàm phẩm cấp bảy mà ngài muốn đến."
Tô Uyển Nhi nhìn về phía nam tử trung niên, hai mắt tỏa sáng, lập tức thở dài hành lễ và nói: "Đa tạ Ninh Dương Các chủ."
Nam tử trung niên trước mắt chính là phó Các chủ của Linh Khí Các, Ninh Dương.
Ninh Dương mỉm cười và nói: "Tô tiểu thư khách sáo rồi, ngài là đạo lữ của La thiếu gia thì chúng ta chính là người trong nhà."
Ông ta bảo một đệ tử đi lấy pháp bảo, rất nhanh đệ tử đó đã trở về, dùng hai tay nâng một cái hộp dài.
Mở ra xem thì thấy bên trong là một thanh kiếm mảnh làm bằng Ngọc Phấn được chạm trổ tinh tế.
"Vỏ kiếm này được điêu khắc từ đá Ngọc Phấn Vân Thiên của núi Thiên Kim, trong Ngọc Phấn này có màu đỏ, bóng loáng hoàn mỹ, rất xứng với Tô tiểu thư cao quý." Ninh Dương mỉm cười giới thiệu.
Trong mắt Tô Uyển Nhi lập loè ánh sáng, rất yêu thích chuôi kiếm này!
"Giá cả thế nào." Ả ta hỏi.
Ninh Dương cười nói: "Có ta làm người bảo đảm thì tất nhiên kiếm này không cần giao nạp linh thạch."
Tô Uyển Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, tay run run nắm chặt kiếm mảnh, bởi vì quá hưng phấn nên gương mặt đã ửng hồng đỏ.
Ả ta yêu thích thưởng thức thanh kiếm trong tay, lúc này mới cảm kích nói: "Đa tạ Ninh Dương Các chủ."
Nụ cười của Ninh Dương càng sâu, ông ta nói: "Tô tiểu thư không cần đa lễ, chỉ cần nói tốt vài câu trước mặt La thiếu gia cho ta là đủ."
"Đây là đương nhiên, ta hiểu." Tô Uyển Nhi liên tục gật đầu.
Ả ta lập tức nhìn về phía Phương Thần, tràn đầy khiêu khích và đắc ý.
"Tên tạp chủng nhìn thấy chưa? La Vân có thể cho ta những thứ mà đời này ngươi không cho được."
"Loại phế vật như ngươi mãi mãi chỉ có thể sống ở tầng thấp nhất bị người ta giẫm đạp."
"Ta ở bên ngươi được năm năm thì ngươi nên cám ơn trời đất."
Nghe thấy những lời này, Phương Thần cười lạnh và nói: "Mặc kệ ngươi loá mắt đến đâu cũng không che giấu được sự vô sỉ, ác độc của ngươi. Nói ra ta còn muốn cảm ơn La Vân đã giúp mình thấy rõ bộ mặt ác độc của ngươi."
Tô Uyển Nhi vẫn đắc ý nói: "Hừ! Ai cũng muốn leo lên chỗ cao, chẳng lẽ ta còn phải bị tên phế vật như ngươi liên lụy hay sao? Năm năm qua ta vẫn luôn tiến bộ, ngươi thì sao?"
Nghe thế, Phương Thần cười: "Ngươi đang tiến bộ? Dựa vào thể xác bẩn thỉu của ngươi để tiến bộ sao? Ngươi thật sự cảm thấy La Vân sẽ xem loại nữ nhân ác độc như ngươi như đạo lữ? Cuối cùng ngươi cũng chỉ có kết cục bị vứt bỏ."
"Ngươi nói cái gì?!"
Lời này như cái gai đâm vào trái tim Tô Uyển Nhi, ả ta tức giận đến nổi gân xanh.
Ninh Dương đứng bên cạnh phát giác không thích hợp nên hỏi Tô Uyển Nhi: "Tô tiểu thư, hắn là?"
Lúc này Tô Uyển Nhi mới nhớ đến Ninh Dương còn ở đây, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Hắn là một tên phế vật, còn là một kẻ ngu xuẩn." Ả ta nói ra thân phận của Phương Thần cho Ninh Dương nghe.
Biết được thân phận của Phương Thần, Ninh Dương cười.
"Hóa ra là tên đần tự phế tu vi kia, năm đó hắn trở thành trò cười mà còn dám về Thiên Vũ Thần Tông?"
Chuyện năm đó Phương Thần tự phế tu vi đi thủ mộ đã trở thành trò cười lớn, mà hắn cũng triệt để biến thành tên đần trong miệng mọi người.
Bây giờ đa số mọi người đã quên, nhưng nghe Tô Uyển Nhi nói như vậy thì ông ta lập tức nhớ lại.
Tô Uyển Nhi nói: "Ninh Dương Các chủ, xin ngươi ra tay trừng trị thứ đệ tử phế vật làm mất mặt tông môn chúng ta."
Sau khi biết thân phận của Phương Thần, Ninh Dương cũng không lo lắng nên gật đầu cười một tiếng: "Tô tiểu thư yên tâm."
Ông ta nhìn qua Phương Thần rồi chậm rãi nói: "Đệ tử kia, ta hoài nghi ngươi ăn cắp pháp bảo của Linh Khí Các, hiện tại ta muốn soát người ngươi."
Tô Uyển Nhi nghe thế thì trong mắt hiện lên một tia sáng, đúng là gừng càng già càng cay, Ninh Dương đang định phế bỏ Phương Thần!
Phương Thần nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì soát người?"
Tô Uyển Nhi cười lạnh và nói: "Ninh Dương Các chủ là phó Các chủ của Linh Khí Các ngoại môn, ngươi nói có tư cách hay không? Phương Thần, ăn cắp pháp bảo là trọng tội, nhẹ thì đánh bằng gậy, nặng thì tự phế tu vi đuổi ra tông môn."
"Phế vật thì thôi đi mà còn đi ăn trộm, thật là làm mất hết mặt mũi của đệ tử Thiên Vũ Thần Tông."
Chuyện ở nơi đây đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khi biết thân phận của Phương Thần thì đám người cũng nhao nhao mở miệng trào phúng:
"Không sai! Tên trộm! Cút ra khỏi Thiên Vũ Thần Tông!"
"Thiên Vũ Thần Tông chúng ta không thu trộm cắp làm đệ tử!"
"Thật là làm mất hết mặt mũi của Thiên Vũ Thần Tông!"
Bọn họ biết Phương Thần bị vu oan, nhưng thế thì đã sao, đây là cơ hội tốt để lấy lòng Ninh Dương.
Nếu được Ninh Dương ưu ái thì ngày sau có thể sống vui vẻ thoải mái ở ngoại môn.
Tô Uyển Nhi thấy thế thì càng hài lòng.
Ả ta cười lạnh và nói: "Phương Thần, giao ra đi. Nếu không giao được thì phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn!"
Phương Thần lạnh lùng nhìn tất cả.
"Ta cũng muốn xem ngươi vu oan giá họa như thế nào."
Hắn chắp hai tay sau lưng, sâu trong đôi mắt có thêm mấy phần trêu tức.
"Tên đần, sắp chết đến nơi rồi còn làm ra vẻ." Tô Uyển Nhi cười lạnh, lập tức nhìn về phía Ninh Dương: "Ninh Dương Các chủ, phế vật này chết cũng không hối cải, cứ ra tay đi."
"Được." Ninh Dương ngạo nghễ gật đầu, phất tay và nói: "Bắt lấy người này."
"Vâng!"
Lập tức có hai tên đệ tử trong Các chuẩn bị ra tay bắt lấy Phương Thần.
Lúc này trên lầu lại có một ông lão đi xuống, khi thấy nơi này nhiều người tụ tập như vậy thì nhíu mày.
Nhìn thấy Ninh Dương cũng ở đó, ông liền hỏi: "Ninh trưởng lão, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ninh Dương nhìn về phía ông lão, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người này chính là Các chủ Đông Hoa Đức của Linh Khí Các, cũng là lãnh đạo trực tiếp của ông ta.
Ông ta vội vàng nói: "Các chủ, kẻ này ăn cắp pháp bảo của chúng ta! Ta đang định trừng trị!"
"Ăn cắp pháp bảo." Đông Hoa Đức nhíu mày, đã mấy ngàn năm chưa xảy ra chuyện trộm cắp pháp bảo ở Linh Khí Các.
Đệ tử trong tông có ngốc cũng biết Linh Khí Các đề phòng nghiêm ngặt, sao lại ăn cắp thành công?
Mà nhìn tình hình bây giờ, ông biết rõ chuyện này không đơn giản. Nhưng ông cũng lười quản, không cần phải làm căng với Ninh Dương vì một tên đệ tử.
Mặc dù ông cũng xem thường Ninh Dương dựa vào quan hệ tiến vào, nhưng vẫn phải cho chút mặt mũi.
"À." Khi ông định nói hai câu rồi rời đi thì tình cờ nhìn lướt qua Phương Thần đang bị bao vây ở giữa, đột nhiên trông thấy bên hông hắn có một tia sáng nhàn nhạt.
Nhìn kỹ, ông lập tức trừng lớn hai mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Là lệnh bài Thiên Tự!
Đây là biểu tượng đại diện cho địa vị cao quý! Người có được lệnh bài này có quyền lợi và quyền hạn cực lớn trong Thiên Vũ Thần Tông!
Cái khác không nói, nhưng chơi chết ông thì quá dễ dàng!
Mà lệnh bài này có công năng nhận chủ, lúc này trên chữ Thiên kia toả ra linh quang nhàn nhạt chứng minh Phương Thần chính là chủ nhân của lệnh bài!
Mồ hôi lạnh trên trán ông chảy ra càng nhiều, biết ngay thân phận của Phương Thần nhất định không đơn giản!
Nếu để Phương Thần chịu thiệt ở đây thì dù ông giữ được vị trí thì chỉ sợ cũng gặp phải không ít phiền toái.
Cùng lúc đó, Ninh Dương thấy Đông Hoa Đức mặc kệ việc này thì trong lòng thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó ông ta cười gằn rồi nhìn qua Phương Thần: "Tiểu tử, ngươi xong đời rồi. Còn đứng ngơ ra đó làm gì! Bắt người đi!"
"Vâng!" Tên đệ tử trong Các dữ tợn nhìn Phương Thần: "Tạp chủng, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết!"
Gã tiến về phía trước một bước tới gần Phương Thần.
Nhưng vào lúc này, Đông Hoa Đức đột nhiên hô lên: "Chờ một chút!"
Ninh Dương sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Đông Hoa Đức.
Chỉ thấy Đông Hoa Đức cấp tốc đi xuống lầu rồi chất vấn Ninh Dương: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tất nhiên là bắt lấy kẻ ăn cắp này, nếu dám phản kháng thì trực tiếp phế bỏ."
Câu chất vấn của Đông Hoa Đức làm Ninh Dương sững sờ, vô thức nói ra hết kế hoạch của mình.
Chát!
Đông Hoa Đức tát thẳng qua một cái. Ninh Dương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài rồi ngã mạnh xuống đất!
Ngay lập tức, cả sảnh đều hoàn toàn yên tĩnh.
Đông Hoa Đức cả giận quát: "Ngươi dám vu oan giá họa ngay trước mặt ta! Thật sự nghĩ Các chủ này không tồn tại đúng không!"