• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Vừa rồi là gì vậy? Sao linh châu lại nổ rồi?"

"Không biết, ta chỉ thấy một ánh sáng chói loà rồi nó nổ thôi."

"Vậy Phương Thần xem như thông qua hay không."

Sau khi khiếp sợ, phía dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ lên.

Chỉ có Phương Thần vẫn rất bình tĩnh, không có cảm giác bất ngờ gì đối với chuyện này.

Phương Thần của hôm nay đã không còn là hắn của ngày xưa, thân thể Kiếm Ma, Thiên Đạo Ma Cốt, Hồn Thiên Ma Nhãn, huyết mạch Kiếm Ma, Đạo Văn…

Thiên phú nào trong đó xuất hiện trên một người cũng sẽ vượt qua cực hạn chín bậc dò xét của linh châu, mà những loại này đều có trên người Phương Thần, cho dù là giảm xuống gấp mười thì đã sao, vẫn sẽ nổ mà thôi.

Không ai có thể sánh bằng thiên phú của Phương Thần.

Đôi mắt của Mộng Dao lấp lánh, kết quả này cũng nằm ngoài dự đoán của nàng.

Trưởng lão chủ khảo cũng ngạc nhiên trước tình cảnh này, không biết làm sao.

Nhưng sau đó vẻ mặt ông ta lại âm u xuống, chậm rãi nói: "Linh châu bị nổ, vậy chứng tỏ ngươi không thông qua kiểm tra, bị loại."

Lời này vừa nói ra, cả sảnh càng rối loạn.

"Cái này coi như không thông qua sao?"

"Nổ thì sao tính là thông qua được?"

"Nhưng có thể là thiên phú quá tốt nên mới nổ thì sao?"

"Ngươi đang nghĩ gì vậy, làm sao lại có chuyện như vậy được."

Đám người phía dưới nghị luận ầm ĩ, có người cảm thấy Phương Thần thông qua, cũng có người thấy hắn nên bị loại.

La Vân trên cao lầu cũng hơi bất ngờ đối với kết quả này, nhưng nghe trưởng lão chủ khảo kết luận như thế thì hắn ta cũng rất hài lòng.

Mặc dù linh châu bị nổ, nhưng chỉ cần loại bỏ Phương Thần là được.

"Chờ một chút!" Nhưng vào lúc này, Mộng Dao lại lên tiếng.

Mộng Dao lập tức khiến mọi người chú ý.

Chỉ nghe nàng nói: "Trưởng lão chủ khảo, linh châu chưa thể dò xét ra thiên phú thì sao lại kết luận là bị loại?"

"Cái này…" Trưởng lão chủ khảo không ngờ Mộng Dao lại nói chuyện cho Phương Thần.

"Đúng thế, ta cảm thấy nên tính là thông qua, có lẽ là vì thiên phú quá kinh người cũng khó nói."

"Đúng đúng đúng."

Các trưởng lão khác nhao nhao lên tiếng.

Địa vị của Mộng Dao siêu phàm, tất nhiên họ biết nên đứng về phe nào.

Trưởng lão chủ khảo thấy vậy cũng biết không thể loại bỏ Phương Thần như vậy, thế là nói: "Không thì như vầy đi, ở chỗ ta còn có linh châu dự bị, để đệ tử này kiểm tra lại lần nữa."

Mộng Dao lạnh lùng nhìn về phía ông ta: "Nếu có dự bị thì vì sao không lấy ra mà lại trực tiếp tuyên bố bị loại?"

Trưởng lão chủ khảo ứa mồ hôi lạnh, chỉ có thể giải thích: "Là do nhất thời chưa nhớ ra thôi.”

Thế là ông ta lại lấy ra một viên linh châu, nhưng trong linh châu này cũng có đá Vẫn Minh.

"Thử lại lần nữa đi." Trưởng lão chủ khảo lạnh lùng nói với Phương Thần.

Phương Thần liếc nhìn ông ta, nếu không đoán sai thì kẻ trước mắt nhất định là người của La Vân.

Trong lòng hắn cười lạnh, lại để tay lên linh châu lần nữa.

Đùng!

Nhưng linh châu vẫn trực tiếp vỡ ra như vừa rồi!

Cả sảnh lại rơi vào yên tĩnh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?


"Quả nhiên?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK