Nhưng dù thế thì Phương Thần vẫn không ngừng trèo lên, thử hỏi phải có ý chí kinh khủng đến cỡ nào mới làm được.
"Cái này…" Trưởng lão chủ khảo ứa mồ hôi lạnh, ấp úng không biết nên nói thế nào.
"Mộng sư tỷ cần gì phải để ý." Mà đúng lúc này, La Vân đi tới.
Sự xuất hiện của hắn ta lập tức khiến không ít người kinh hô.
"Là La Vân sư huynh!"
"Trời ạ! Huynh ấy quá bảnh bao!"
"La Vân sư huynh!"
La Vân cũng có thanh danh không nhỏ ở Thiên Vũ Thần Tông, không chỉ vì thiên phú mà còn do hắn ta là đại thiếu của La gia.
Tất nhiên Mộng Dao cũng biết La Vân, nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất lạnh lùng: "Làm sao? Đây là ngươi bảo ông ta làm?"
La Vân cười nói: "Tất nhiên không phải, nhưng ta biết vì sao trưởng lão chủ khảo muốn làm vậy."
Mộng Dao lạnh lùng nói: "Ngươi nói."
La Vân mỉm cười và nói: "Chắc Mộng sư tỷ không biết Phương Thần này là một người cực kì dâm loạn."
"Sau khi hắn tự phế tu vi, Tô sư muội đã chăm sóc hắn chu đáo tận năm năm, muốn hắn tự tin lên lần nữa. Không ngờ hắn không nhớ ơn mà còn quấy rối muội ấy, quả thực là đáng ghét đến cực điểm. Nếu không phải lúc ấy ta trùng hợp đi ngang qua thì Tô sư muội đã bị hắn làm hại rồi!"
"Ta có nói việc này cho trưởng lão chủ khảo, chắc là ông ấy cũng căm phẫn nên mới nhằm vào Phương Thần như vậy."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đều sợ hãi!
Sau một khắc, mọi người phẫn nộ nhìn về hướng Phương Thần!
"Cái gì! Không ngờ Phương Thần lại là người ác độc như vậy! Tô sư tỷ chăm sóc hắn mà hắn lại hại người ta."
"Phi! Loại người này không nên trở thành đệ tử của Thiên Vũ Thần Tông!"
"Đuổi hắn ra khỏi Thiên Vũ Thần Tông!"
"Thật khiến người ta buồn nôn."
Đám người chửi Phương Thần ầm lên, theo họ thấy thì La Vân sư huynh sẽ không nói dối, chuyện này nhất định là thật.
Trong mắt Trưởng lão chủ khảo lóe lên một tia sáng, liên tục gật đầu và nói: "Đúng đúng đúng! Ta không thể để đệ tử như vậy trở thành đệ tử nội môn của Thiên Vũ Thần Tông!"
"Thì ra hắn là người như vậy." Lâm Tuyết Nghiên ở nơi xa đã triệt để thất vọng với Phương Thần, thì ra lúc trước cả người Phương Thần là máu là do làm chuyện xấu không thành công nên bị La Vân trừng trị.
Mà Phương Thần nghe bốn phía nhục mạ vẫn rất bình tĩnh, hắn không có ý định giải thích, bởi vì hắn biết sẽ không có ai tin mình.
Ánh mắt của hắn vẫn khóa chặt phía trước, chỉ khi nào mình mạnh lên thì tất cả vu oan giá họa mới tan rã.
Nhưng lại có một người tin tưởng Phương Thần.
Đó chính là Mộng Dao.
Nàng không tin người lần đầu tiên nhìn thấy mình mà lựa chọn né tránh lại là kẻ dâm tà.
Nàng không tin người luôn bình tĩnh không chút dao động trước sự cám dỗ của mình là kẻ dâm tà.
Khi Phương Thần chữa thương cho nàng có rất nhiều cơ hội lợi dụng đụng chạm, nhưng hắn không làm vậy.
Lần đó có thể nói nàng đã triệt để bị thân thể Túng Dục chi phối, nhưng Phương Thần vẫn thờ ơ.
Làm sao người như vậy lại là kẻ dâm tà.
"Thật sao? Chứng cứ đâu?" Mộng Dao lạnh giọng hỏi.
La Vân sững sờ, đây là hắn ta bịa đặt nên làm gì có chứng cớ chứ.
Dù có thì làm sao lấy ra được? Rõ ràng Mộng Dao hoàn toàn không tin hắn ta.
Phương Thần trên cầu thang Thông Thiên cũng sững sờ, hắn có thể nghe ra sự tin tưởng trong giọng nói của Mộng Dao.
Điều này khiến trái tim bị đóng băng của hắn đập mạnh lên, có lẽ ngoài sư nương ra thì đây là người đầu tiên tin tưởng hắn trong năm năm qua.