Thục Phi thay đổi thái độ làm mọi người đều bất ngờ. Chỉ có Chu Tranh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không có chút rung động nào.
Bởi vì ngày đó hắn chưa từng khinh nhờn Thục Phi, ngược lại kẻ thật sự dây dưa không rõ với nàng ta chính là Tam hoàng tử.
Chỉ là Thục Phi có phản ứng lớn như vậy cũng làm Chu Tranh khẳng định quan hệ giữa Tam hoàng tử và Thục Phi còn đặc sắc hơn tưởng tượng của hắn.
Dù sao xưa nay hoàng cung cũng nhiều dâm loạn.
Chu Tranh ôm hai tay trước ngực, nhìn Chu Thiên không ngừng an ủi Thục Phi mà trong mắt hiện ra vẻ thương hại.
Cả đời nam nhân sợ nhất chính là nón xanh.
Nhưng nón xanh trên đầu Chu Thiên là do nhi tử thứ ba mà ông ta sủng ái nhất tự đội lên.
Quả nhiên là vừa xanh vừa lấp lánh!
Nghĩ tới đây, Chu Tranh cũng nhịn không được thầm lắc đầu.
"Ái phi đừng sợ, dù là chuyện gì thì trẫm cũng làm chỗ dựa cho nàng. Nếu có kẻ dám uy hiếp nàng thì trẫm quyết không khoan dung!"
Chu Thiên bừng tỉnh, vươn một tay ôm lấy Thục Phi yếu đuối không xương vào lòng rồi không ngừng lau vệt nước mắt trên khóe mi của nàng ta, đau lòng quan tâm hỏi.
Sau đó ông ta hung tợn liếc mắt qua Chu Tranh.
Hôm nay biến hóa trên triều đã sớm mất khống chế, ông ta cảm thấy Chu Tranh giả ngu ngơ hơn mười năm để giấu diếm người trong thiên hạ, lòng dạ như thế thật làm người ta sợ hãi.
Hiển nhiên theo Chu Thiên thấy thì vừa rồi Thục Phi đột nhiên nhận tội nhất định có liên quan đến Chu Tranh.
"Chân tướng đã rõ ràng, phụ hoàng còn muốn coi đây là cớ để phế vị trí Thái tử của nhi thần không?" Chu Tranh không có hứng xem Thục Phi nức nở và Chu Thiên si tình, hắn nhìn chằm chằm vào ông ta mà trầm giọng hỏi.
Mà câu nói này cũng lập tức làm triều đình vốn ầm ĩ rối bời yên tĩnh trở lại.
"Tạm gác lại chuyện phế Thái tử, bãi triều."
Mí mắt Chu Thiên giật giật, ông ta biết ngôn luận vừa rồi của Thục Phi đã làm mình mất đi cái cớ để phế Chu Tranh, chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này.
Quần thần nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện một tia không cam tâm.
Thiếu chút nữa thôi là họ có thể danh chính ngôn thuận phế truất Chu Tranh, ai ngờ cuối cùng sắp thành lại bại.
Mà Đại hoàng tử lại trừng lớn đôi mắt, gã nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Thục Phi lại phản bội vào thời khắc mấu chốt này!?
Nếu không phải bận tâm đến luân lý cương thường và sự sủng ái của Chu Thiên đối với Thục Phi thì gã đã hận không thể lập tức xông lên hỏi rõ ràng.
"Bãi triều? Phụ hoàng, có phải người còn quên chuyện gì không?" Ngay khi chúng thần chuẩn bị bãi triều thì Chu Tranh lại nhảy ra.
"Chuyện gì!?" Chu Thiên càng bực bội khi nghe thấy giọng nói của Chu Tranh, mà ánh mắt ông ta nhìn về hướng hắn cũng càng trở nên chán ghét.
"Phỉ báng Thái tử đương triều thì theo luật đáng chém! Yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc triều chính, phải tru cửu tộc!" Giọng của Chu Tranh to như chuông đồng, không ngừng quanh quẩn trong đại điện.
Mà câu nói này trực tiếp làm mọi người đều trợn tròn mắt.
Rõ ràng Chu Tranh đang nhắm vào Thục Phi.
"Nghịch tử, ngươi thật to gan!" Giờ khắc này, Chu Thiên cũng nhịn không được mà chỉ vào Chu Tranh tức giận quát lên.
"Tứ đệ nên biết khoan dung độ lượng, Thục Phi là phi tử mà phụ hoàng thương yêu nhất, lúc này đã chủ động thừa nhận sai lầm thì ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Đại hoàng tử khẽ cau mày, nghiêm khắc nói.