(*) Từ này dùng để chỉ những người đàn ông vô dụng, chỉ biết dựa dẫm vào đàn bà, sống không có tiền tài danh vọng!
"Đúng là tài hoa hơn người, học rộng tài cao, đọc nhiều thi thư lại có kiến thức phong phú!"
"Có thể dễ dàng giải thích về Tứ quân tử – Mai, Lan, Trúc, Cúc, chúng ta không thể theo kịp!"
"Không lẽ mấy năm qua Thái tử đều giả vờ yếu đuối để lừa người khác!?"
"Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay, ta đã bị Thái tự điện hạ khuất phục rồi!"
Trong đám đông, cuối cùng những nghỉ ngờ về Chu Tranh đã biến mất!
Đùa à, không nói đến bốn kiệt tác được lưu truyền từ xa xưa vừa rồi, chỉ dựa vào việc Chu Tranh có thể dễ dàng giải thích về Mai, Lan, Trúc, Cúc cũng đủ khiến mọi người phải ngậm miệng lại!
Thiên tài là gì! Đây mới là thiên tài thực sự!
Diệp Đào bị Chu Tranh chất vấn ở trước mặt mọi người, khi nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, huyết áp ông ta tăng cao, không thể chịu đựng được nữa.
Trời đất quay cuồng, ông ta chợt phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi ngay tại chỗ!
Mấy vị Hoàng tử nhìn thấy vậy, säc mặt đều tối sầm, bọn họ biết hôm nay ở lại đây chỉ mang lại sự sỉ nhục cho chính mình.
Mặc dù không cam lòng, cũng không biết tại sao Chu Tranh lại tài giỏi và hiểu biết như vậy, nhưng chỉ có thể phất tay áo bảo người hầu bên cạnh cõng Diệp Đào ngất xỉu rút lui.
Về phần những người khác, bọn họ nhìn nhau, chắp tay hành lễ với Chu Tranh rồi lần lượt lui xuống.
Cho dù Chu Tranh có thể hiện tài năng gì đi chăng nữa thì rốt cuộc bọn họ cũng không cùng một phe với Chu Tranh.
Nếu tiếp tục ở lại đây, khi quay về sợ là sẽ khó giải thích với những Hoàng tử khác đứng phía sau.
Không lâu sau, Phủ Thái tử vốn nhộn nhịp lại trở nên vắng vẻ, hiu quạnh.
Bọn người Phúc Bá muốn nói lại thôi, bọn họ làm sao có. đủ tư cách để ngăn cản những người được gọi là khách này, trừ khế thở dài ra thì không còn cách nào khác.
Ngược lại thì Chu Tranh không quan tâm lắm.
Hôm nay chủ yếu là hẳn muốn khoe khoang, bây giờ mục đích đã đạt được, đối với hắn, những vị khách này đi hay ở không quan trọng.
"Giỏi lắm tiểu tử, hôm nay thật sự là mở mày mở mặt!"
Tiêu Quan tỏ ra phấn khích, nếu không phải hai chân bị tàn phế thì chắc chẳn ông đã lao tới trước mặt Chu Tranh rồi.
"Ngoại công…"
Lúc này Chu Tranh không cười nữa, thay vào đó có chút nghiêm túc và căng thẳng bước đến chỗ Tiêu Mục.
Bởi vì thái độ của Tiêu Mục trực tiếp quyết định liệu Tiêu gia có ủng hộ Chu Tranh hay không!
Hôm nay có hàng trăm quan lại đến chúc mừng, vô số dân chúng ở bên ngoài nhìn vào, nhìn như Phủ Thái tử vô cùng náo nhiệt, nhưng trong lòng Chu Tranh biết rõ hơn ai hết rằng mọi sự náo nhiệt sẽ trở nên vô ích nếu Thánh thượng không đến.
Đây chính là lý do tại sao ngay cả những người như Diệp. Đào cũng dám công khai khiêu khích và cố làm xấu mặt Chu Tranh.
"Tài văn chương của ngươi rất nổi bật, sau ngày hôm nay, ngươi sẽ vang danh khắp Vương triều Đại Chu thậm chí danh tiếng sẽ làm chấn động cả các vương quốc xung quanh."
"Đến lúc đó, ngươi sẽ trở thành khách quý của các gia tộc lớn, vương công quý tộc và cả Hoàng thất."
"Được người khác kính trọng, thậm chí là lưu danh muôn đời."
Nhìn Chu Tranh, Tiêu Mục không thể không thừa nhận, ông đã đánh giá thấp đứa ngoại tôn mười năm không gặp này!
Hắn không những quyết đoán, dám thách thức triều đình mà còn có tài, ngấu hứng sáng tác thơ lại có thể biến nó trở thành kiệt tác được truyền từ đời này sang đời khác.