Giờ khắc này Chu Tranh đã buộc mái cao tóc đen lên, tăng thêm cảm giác trưởng thành và ngạo nghễ.
Mà sự xuất hiện của hắn làm khách khứa cả sảnh đường an tĩnh không ít. Mọi người không tự chủ được đưa mắt nhìn về hướng Chu Tranh.
Chu Tranh bước tới từng bước với vẻ mặt thản nhiên, không có chút luống cuống nào.
"Chư vị đại nhân, lễ độ!" Chu Tranh hơi chắp tay bày ra khí chất nho nhã, mang đến cảm giác rất lễ độ.
Nhìn thấy cấp bậc lễ nghĩa và khí chất siêu nhiên trên người Chu Tranh, không ít người ở đây đều hơi sững sờ.
Trong một tháng qua bọn họ đã nghe được quá nhiều tin tức về Chu Tranh.
Có người nói Chu Tranh lòng dạ sâu đậm, lừa gạt thế
Có kẻ bảo Chu Tranh kiêu ngạo mãnh liệt, gặp vua không quỳ.
Có người đồn Chu Tranh công phu cao cường, giết địch đêm mưa.
Nhiều cách nói xôn xao làm bọn họ tự động phủ thêm một lớp khăn che mặt thần bí cho Chu Tranh.
Trừ chư vị đại thần ngày đó nhìn thấy Chu Tranh trong triều ra thì đa số mọi người ở đây hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt hẳn.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy Chu Tranh, bọn họ mới phát hiện thiếu niên trước mắt trông thật nho nhã tiêu sái.
Chỉ liếc mắt nhìn đã khiến lòng người sinh ra cảm giác thân cận, tương đối thoải mái.
Nhưng các triều thần bọn người Liễu Phụ ở đây lại không tự chủ được co rút đồng tử lại.
"Xem ra thật sự đoán sai biểu hiện của Thái tử"
Liễu Phụ và Trần Vĩnh liếc nhìn nhau, trước đó bọn họ đều cho rằng với tính tình của Chu Tranh thì hôm nay nhất định sẽ kiệt ngạo khó thuần, không coi ai ra gì như trong triều.
Nhưng ngặt nổi Chu Tranh lại bày ra dáng vẻ nhiệt tình thiện chí, tươi cười vô hại, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
"Hôm nay Thái tử nhược quán, chúc Thái tử tiền đồ như gấm."
Tuy trong lòng Liễu Phụ không coi Chu Tranh ra gì, nhưng ông ta là đương triều Thừa tướng thì phải biết thức thời mới được.
Liễu Phụ là người phản ứng đầu tiên, vội vàng tươi cười chúc mừng.
Mà những đại thần khác nào dám chậm trễ.
Tạm thời không nói đến tương lai Chu Tranh như thế nào, ít nhất hôm nay hắn nhất định là vai diễn chính.
Ngay sau đó, từng tiếng khen tặng truyền đến từ trong đám người.
Trên mặt Chu Tranh mang theo ý cười, vẫn đứng tại chỗ duy trì tư thế ôm quyền, lẳng lặng nghe mọi người liên tục khen tặng.
Nhưng trong lòng Chu Tranh biết rõ những lời khen này nghe một chút là được rồi, đừng coi là thật.
Nhưng người hầu trong phủ Thái tử lại lộ ra vẻ hưng phấn không chút che dấu.
Hơn mười năm qua bọn họ có bao giờ nhìn thấy tình cảnh như thế?
Đủ loại quan lại đến đây, tất cả đều nói lời chúc mừng. Chúng thần lộ ra vẻ mặt hiền hoà, hình thành tình thế vây
quanh, một tháng trước bọn người hầu còn không dám mơ đến cảnh này.
"Phụ thân!" Trong hậu viện, trên mặt Tiêu Quan cũng hiện lên vẻ lo lắng: "Hiện giờ vô số quan lại đã đến, chúng ta cũng có thể đi ra ngoài chúc mừng Tranh Nhi."
Tiền viện truyền tới rất nhiều tiếng nói làm Tiêu Quan đứng ngồi không yên.
Ông thân là Tam cữu của Chu Tranh, là người thương yêu hắn nhất nên tất nhiên không muốn bỏ qua ngày trọng đại này.
Nhưng ngặt nổi Tiêu Mục lại không nhanh không chậm, giờ còn có tâm tư thưởng thức trà.
"Đừng nóng vội, trò hay còn chưa bắt đầu mà" Tiêu Mục đặt chén trà xuống, nhìn Tiêu Quan mà nhẹ giọng mở miệng.
"Trò hay?" Tiêu Quan nghe thấy hai chữ này thì chau mày, một cảm giác chẳng lành dâng lên trong lòng.
"Đúng vậy!" "Vô số quan lại đến chúc mừng? Con cho là lễ nhược quán của Thái tử chỉ như vậy là xong rồi?" Tiêu Mục trầm giọng đáp, trong lời nói lặng lẽ tăng thêm một khí thế mãnh liệt.