• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta đã nghe nói đến chuyện con làm trên triều rồi." Tiêu Quan hơi nhướn mày kiếm một cái, trong đôi mắt yên tĩnh lại dâng lên chút gợn sóng.

"Đã gây thêm phiền phức cho cữu cữu." Chu Tranh hơi đắng chát mà cúi thấp đầu xuống.

Sở dĩ nhắc đến Tiêu Thị trên triều là vì Chu Tranh không còn cách nào.

Những năm qua phủ Thái tử sớm đã không còn rầm rộ như lúc trước, đừng nói là sự để để ý của Thánh thượng và sự đón chào của bách quan mà cả những tên nô tài mắt chó coi thường người khác cũng không coi phủ Thái tử ra gì.

Muốn tự vệ thì Tiêu Thị là lá bài duy nhất Chu Tranh có thể đánh ra.

"Khi Tình Nhi còn sống thì trong triều ai dám đối xử với con như thế!? Bây giờ chư thần bất kính, Thánh thượng muốn phế, quả nhiên là đáng ghét!" Thái độ của Tiêu Quan rất hung tợn, lặng lẽ hừ lạnh và nói.

"Chỉ cần Tiêu Quan này còn một hơi thở thì bọn họ đừng mơ động vào con."

Tiêu Quan nắm chặt năm đấm, nhìn Chu Tranh gầy yếu đứng trước mặt mình mà hốc mắt hơi ứa lệ.

Các đời Thái tử ai không được ngàn vạn ân sủng?

Ai không tôn quý nắm giữ quyền thiên hạ, được bách quan thần phục?

Nhưng Chu Tranh lại rơi vào tình cảnh suýt bị gán tội phế mất vị trí Thái tử!

Đây là khuất nhục mà một Thái tử phải chịu sao!?

Có thể đoán ra những năm qua Chu Tranh sống thê thảm như thế nào.

"Hài nhi, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của Tiêu Quan, Chu Tranh cũng rất cảm động.

Tuy hắn là xuyên qua đến đây, nhưng trong lòng nguyên chủ vẫn tràn ngập tình cảm sâu đậm với người cữu cữu mười năm không gặp này nên đã ảnh hưởng đến hắn.

"Nếu không phải hai chân ta đã bị phế, lúc này vẫn còn giết địch trên chiến trường thì hôm nay nhất định phải tiến cung diện thánh, lấy lại công bằng cho conl"

Bây giờ tuy Tiêu Quan vẫn còn là người của Tiêu Thị, cho dù trong quân đội và trên triều đình còn có chút truyền thuyết về ông, nhưng ông sớm đã không còn sự anh dũng và năng lực của năm đó.

Trên người ông lại không có công danh, thậm chí còn không có tư cách cầu kiến Thánh thượng.

Nếu không cho dù Chu Tranh là đứa ngốc, dù mọi người muốn phế Chu Tranh thì trong lòng vẫn phải dè chừng đôi ba phần.

"Cũng may bây giờ chứng sỉ ngốc của con cũng khỏi, thái độ của Tiêu gia đối với con cũng sẽ có thay đổi." Tiêu Quan hít sâu một hơi, đè nén dao động trong lòng rồi trịnh trọng nói.

Từ khi Tiêu Tình chết và Chu Tranh si ngốc không cách nào trị liệu, cả Tiêu gia sớm đã không để ý đến Chu Tranh.

Nhưng hôm nay tin tức Chu Tranh khỏi bệnh đã truyền khắp vương triều Đại Chu, tuy Tiêu Thị kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức thờ ơ.

Tiêu Mục phái Tiêu Quan đến đế đô đủ để chứng minh Tiêu gia thay đổi thái độ đối với Chu Tranh.

Tiêu gia sẽ vứt bỏ một Thái tử ngu ngốc, bởi vì từ xưa đến nay kẻ ngốc không thể đảm nhận ngôi vị đế vương, nhưng tình huống bây giờ đã khác rồi.

"Có thay đổi? Nói cách khác mặc dù con không còn ngốc, nhưng Tiêu Thị chưa chắc sẽ ủng hộ con trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế?"

Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Tiêu Quan chính miệng nói ra tin tức này vẫn làm Chu Tranh hơi thất vọng.

"Đúng vậy."

Tiêu Quan cười chua sót, nhưng cũng không phủ nhận.

Tiêu gia trở thành một trong năm gia tộc lớn của vương triều Đại Chu là nhờ vào khả năng bình tĩnh xử lý mọi việc, mặc dù Chu Tranh là Thái tử và trên người có chảy một phần dòng máu của Tiêu Thị, nhưng trừ phi nắm chắc tuyệt đối, nếu không họ không có khả năng nhúng tay vào chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế.

Bởi vì sơ sẩy một chút chính là vực sâu vạn trượng, tan nhà nát cửa.

"Làm sao con mới lấy được sự ủng hộ của Tiêu Thị?" Chu Tranh hít sâu một hơi, vẻ mặt rất căng thẳng.

Hắn không thích nợ ân tình, càng không thích cầu xin người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK