• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn nam nhân bên cạnh, Chu Tranh trực tiếp quỳ xuống rồi dập đầu đùng đùng đùng ba cái.

Tiêu Quan là con trai thứ ba của Tiêu Mục, cũng là Tam ca của Tiêu Tình và đồng thời là cứu cữu của Chu Tranh.

Trong trí nhớ của Chu Tranh vẫn còn chút ký ức lúc trước Tiêu Quan ôm hắn đi khắp nơi chơi đùa, chẳng qua lần gặp mặt trước đó đã qua hơn mười năm.

"Không ngờ con đã trưởng thành như vậy rồi." Nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt mình, Tiêu Quan vươn bàn tay to lớn nhẹ nhàng võ lên vai Chu Tranh. Vẻ mặt ông rất phức tạp, cả giọng nói cũng hơi run rẩy và khàn khàn.

"Nếu Tình Nhi biết tiểu tử con đã khỏi hẳn thì trên trời có linh thiêng cũng ngủ yên được rồi."

Tiêu Thị khổng lồ đứng sừng sững mấy trăm năm không ngã là dựa vào chế độ khôn sống mống chết. Tình cảm gần như không có giá trị trong đại gia tộc như vậy.

Nhưng từ nhỏ tình cảm của huynh muội Tiêu Quan và Tiêu Tình rất tốt, cho dù là lúc trước Tiêu Thị suýt đuổi Tiêu Tình ra khỏi gia tộc thì ông vẫn không chút chùn bước đứng bên cạnh bà.

Chỉ tiếc hiện tại Tiêu Quan và Tiêu Tình sớm đã âm dương cách biệt.

Chu Tranh khẽ ngẩng đầu nhìn chút tóc bạc xen lẫn với tóc đen trên đầu và vài giọt nước mắt trên gương mặt già nua của Tiêu Quan, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy đau nhói.

"Mấy năm nay đã làm cữu cữu lo lắng."

Chu Tranh hơi cắn răng, tuy nguyên chủ ngốc nhưng vẫn nhớ rõ cứ mỗi hai năm phủ Thái tử sẽ thu được ngân lượng

được gửi tới từ Bắc cảnh.

Số ngân lượng này không phải do Tiêu Thị cho, mà là Tiêu Quan âm thầm gửi tới.

Tuy không nhiều lắm, nhưng đối với phủ Thái tử thì cũng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Không ngờ lần này người được Tiêu Thị phái tới lại là Tiêu Quan.

Điều này làm Chu Tranh rất kích động.

"Cữu cữu, chân của người……' Khi Chu Tranh ngẩng đầu thì ánh mắt lại rơi vào hai chân Tiêu Quan đang ngồi trên ghế.

Tuy hai chân ông được một lớp vải đen đắp lại, nhưng Chu Tranh vẫn nhìn thấy rất rõ.

"Làm con sợ sao?"

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé

Tiêu Quan cười chua sót, bàn tay khô ráp năm chặt tấm vải. Tuy sớm đã quen với ánh mắt của thế nhân, nhưng lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Chu Tranh như vậy vẫn làm Tiêu Quan hơi khẩn trương.

"Không có." Chu Tranh cắn răng, hắn đã không còn là nguyên chủ si ngốc kia nữa.

"Chỉ cảm thấy bất bình, không cam lòng, không đáng cho cữu cữu thôi!"

"Cữu cữu tên là Tiêu Quan, Quan trong dũng quan tam quân.

"Mười bốn tuổi chủ động xin đi giết giặc, chinh chiến sa trường!"

"Mười lăm tuổi dẫn theo tám trăm binh một mình xâm nhập chém hai ngàn kẻ địch, một trận chiến thành danh."

"Mười bảy tuổi làm tướng, lĩnh quân kháng địch, đánh bại nước Đại Nguyên, bảo vệ vương triều Đại Chu trong lúc nguy nan.

"Mười tám tuổi dẫn năm vạn binh tấn công đoạt lại mười thành trì từ Đại Hạ Quốc, thu phục non sông, bảo vệ vương triều ta!"

Chu Tranh kể lại công lao của Tiêu Quan, mỗi một câu đều nhiệt huyết sôi trào như chém đỉnh chặt sắt.

"Đáng tiếc hiện tại Tam cữu con đã là một phế nhân." Đôi mắt Tiêu Quan ướt át, nhìn đôi chân gấy của mình mà khế than.

Mấy năm nay ông đã sớm chấp nhận số phận, nhưng những lời nói lúc này của Chu Tranh lại làm ông hồi tưởng lại tư thế hào hùng ngày xưa lần nữa.

Khi đó Tiêu Quan hăng hái hào hùng, nổi danh khắp thiên hạ.

Nhưng trong một lần dẫn quân chinh chiến, những kẻ không rõ thân phận đã lặng lẽ đột phá tầng tầng lớp lớp phòng thủ trong trại lính.

Đám người kia ra tay ám toán ông, tuy giữ được tánh mạng nhưng từ nay về sau hai chân ông đã tàn phế, không gượng dậy nổi.

Bây giờ thế nhân còn có bao nhiêu người nhớ rõ dáng vẻ anh dũng vô địch ngày nào của ông?

Ngay cả Tiêu Thị cũng thế.

"Ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện ngày đó, nhất định sẽ buộc đối phương trả nợ máu."

Chu Tranh đặt tay lên đầu gối sớm không còn tri giác của Tiêu Quan, không chút che dấu sát ý trong lời nói.

Người có thể làm Chu Tranh quan tâm không có mấy ai. Tiêu Quan là người đầu tiên!

"Con khỏe mạnh bình an mới là quan trọng nhất đối với cữu cữu."

Cảm nhận được tình cảm của Chu Tranh, Tiêu Quan hơi thất thần.

Nhưng sau đó ông lại mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Ông chỉ coi đây là lời trấn an của Chu Tranh, dù sao chuyện này đã trôi qua năm sáu năm.

Lúc trước Tiêu Thị và Thánh Thượng đều không điều tra rõ được, sao ông lại đặt hy vọng lên người Chu Tranh.

Huống chỉ mấy năm nay Tiêu Quan sớm đã buông bỏ chân tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK