Nhất thời bầu không khí trở nên rất quỷ dị.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rằng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy.
“Đã không phải là đèn dầu sắp cạn!” Chu Tranh khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn ba vị hoàng huynh.
Từ khi nguyên chủ còn nhỏ xíu, những người được gọi là hoàng huynh này rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn.
Ngay cả lần trước Chu Tranh bị ám sát, mấy vị hoàng tử này chỉ đến an ủi qua loa, rồi rời đi ngay sau đó, ngay cả nói vài câu cũng chẳng thèm nói.
Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ nhiệt tình như vậy.
Tuy nhiên Chu Tranh lúc này lại đang cười lạnh trong lòng.
Ba vị hoàng huynh này ngoài mặt đều là sự quan tâm, nhưng kỳ thực lời nói của bọn họ lại chứa đầy ẩn ý.
Từ lúc vào phủ cho đến bây giờ, ba người này đều gọi hắn là tứ đệ, tuyệt đối không nhắc đến hai từ thái tử.
Không phải bọn họ không biết, chỉ là họ không muốn thừa nhận thôi!
Làm sao mà Liễu Phụ, Trần Vĩnh và những kẻ khác lại không nhận ra lời ẩn ý đó chứ?
Nhưng không có ai nhắc nhở, đầu cho đó là sự hiển nhiên.
“Hừ!”
Ngay khi Chu Tranh đang định mời ba người ngồi xuống, thì đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, lập tức phá hỏng bầu không khí náo nhiệt.
Sắc mặt mọi người có chút thay đổi, kẻ nào dám làm như vậy?
Đám người ngay lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó đập vào mắt bọn họ là một nam tử râu rậm, có thân hình cao lớn.
Tướng quân Dư Hưng!
Ông ta năm nay gần sáu mươi tuổi, cả một đời rong ruổi, chinh chiến vô số lần và lập được nhiều chiến công hiển hách.
Hai mươi tuổi vào triều làm quan, hai mươi lăm tuổi từ bỏ văn chương, gia nhập quân ngũ, chiến đấu không ngừng, vào
sinh ra tử để bảo vệ biên giới.
Hơn ba mươi năm ròng rã và trải qua ba đời vua, ông ta rất được triều đình xem trọng.
Mặc dù không thể so với uy danh của Trấn Bắc Hầu, nhưng ông ta vẫn là đại thần rất có quyền lực.
Lúc này ông ta đột nhiên hừ lạnh khiến mọi người có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự hưng phấn.
Cuối cùng kịch hay cũng bắt đầu rồi sao?
“Dư lão tướng quân, hình như có chút bất mãn với bổn cung?”
Chu Tranh nhìn lão tướng quân rồi nhàn nhạt hỏi.
Thế nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo!
Dư Hưng là người đứng về phe của nhị hoàng tử!
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Ông ta giữ trọng trách ở biên giới phía Nam, hai năm qua ông ta đã giúp đỡ Chu Đình không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng ở đó.
Chu Tranh như có như không có liếc nhìn Chu Đình, thấy hắn ta đang chắp tay sau lưng, đứng yên không nói một lời, lạnh lùng nhìn mọi thứ đang xảy ra.
Vào lúc này dường như hắn ta chẳng có mấy thân thiết với Dư Hưng.
Dẫu vậy Chu Tranh tin rằng việc này ắt hẳn do Chu Đình cố ý sắp xếp.
“Đúng vậy, bổn tướng bất mãn với ngươi!”
“Cực kỳ bất mãn!”
Đối diện với câu hỏi của Chu Tranh, Dư Hưng không chút khách khí trực tiếp trả lời, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo!
Câu trả lời như vậy khiến nhiều người như hít phải ngụm khí lạnh.
Thế nào được xem là ngạo mạn phách lối, đây chính là ngạo mạn phách lối đấy.
“Bất mãn?” “Dư tướng quân tại sao lại bất mãn?”
Vẻ mặt Chu Tranh vẫn không thay đổi, nhưng lời nói càng ngày càng lạnh lẽo.
Đối với hắn, một người như ông ta lại cố tình gây sự, chẳng thể nào khiến người ta yêu thích nổi cho dù có đứng về phía nào đi chăng nữa.
“Lễ nhược quán? Ngươi cũng xứng sao?”
Dư Hưng khinh thường nhìn Chu Tranh.
Những lời này khiến đám người không ai dám lên tiếng.
Sắc mặt người hầu của phủ thái tử đều tái nhợt, thân thể bất giác run lên bần bật vì tức giận.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông ta, tay nắm chặt vì phẫn uất! Bọn họ cực kỳ không cam lòng.
“Bổn cung không xứng?”
“Dư Hưng, ngươi thật to gan!”
Làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa?
Chu Tranh ngẩng đầu, chỉ thẳng vào Dư Hưng rồi hét lớn!