• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi một bài thơ đều khiến người ta suy ngẫm, dư vị bất tận!

Dưới tình huống như vậy lại nói hắn gian lận?

Không lẽ thiên hạ thật sự có người ngốc tới mức bằng lòng chắp tay nhường loại thơ lưu danh thiên cổ này cho. người khác sao?

Hơn nữa, một lần còn tặng bốn bài?!

“Rốt cuộc Thái tử còn bao nhiêu bí mật?”

“Không chỉ bụng dạ sâu, hơn nữa còn tài hoa như vậy, đúng là ngàn năm khó gặp!”

“Cho dù thế lực của hắn ở trong triều thế nào, mặc kệ quan hệ của hẳn và hoàng thất ra sao, chỉ riêng tài văn chương này đã đủ xứng với danh hiệu Thi Vương rị

“Mẹ ơi, ta còn đang nghỉ ngờ những năm nay Thái tử vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng chính là chờ lễ nhược quán, bỗng nhiên nổi danh.”

“Ban đầu còn tưởng Thái tử điện hạ cố làm ra vẻ, nhưng ai ngờ người ta là tài hoa hơn người thật!”

Trong đám người, lúc này vẻ mặt mỗi một người nhìn Chu Tranh đều đã khác hoàn toàn.

Cho dù lúc trước bọn họ đứng ở trận doanh của Hoàng tử nào, hoặc là bọn họ có thái độ cười nhạo và xem trò cười của Chu Tranh thế nào, nhưng lúc này bọn họ đều không thể không thừa nhận, chỉ riêng về tài năng thơ ca, thiếu niên trước mắt xứng đáng là thiên cổ nhất nhân!

“Chu Tranh, rốt cuộc trên người ngươi còn giấu bao nhiêu bí mật!”

Lúc này, Tiêu Mục há miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Không thể không nói, giờ phút này, hình tượng của Chu Tranh ở trong lòng ông đã có thay đổi to lớn.

“Ha ha halI" “Thơ hay, thơ hay!” “Thái tử điện hạ tài trí hơn người, đứng đầu thiên hại”

Chỉ có Tiêu Quan không nhịn được nữa, cười to, đồng thời khen không dứt miệng!

Cùng lúc này, người khác cũng không khỏi vỗ tay như sấm!

Dù là bất cứ lúc nào, ánh sáng của tài hoa đều đáng được người ta tôn trọng.

Chu Tranh không để ý tiếng tâng bốc chúc mừng lúc này của mọi người xung quanh, ngược lại chuyển ánh mắt lên người Diệp Đào.

Lão già, không phải bổn cung viết thì thế nào? Ngươi có thể làm gì được ta?

Trong lòng Chu Tranh lạnh lùng cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: “Diệp đại nhân là Hàn Lâm học sĩ, tài hoa hơn người."

“Bốn bài thơ vừa rồi của bổn cung lần lượt lấy mai lan trúc cúc làm đề”

“Nhưng mà bổn cung lại muốn hỏi Diệp đại nhân, tại sao Đại Chu ta lại coi mai lan trúc cúc là Tứ quân tử và được vô số văn nhân tôn sùng?”

Chu Tranh đứng chắp tay, trầm giọng hỏi.

Câu hỏi này khiến Diệp Đào sững sờ tại chỗ, mọi người có mặt cũng hơi ngẩn người!

Bởi vì chưa từng có ai nghĩ tới vấn đề này!

Dường như từ lúc bắt đầu mai lan trúc cúc đã chính là Tứ quân tử rồi.

Chu Tranh nhìn xung quanh, không hề bất ngờ, sau đó trong ánh mắt chờ mong của mọi người, hắn lại dõng dạc nói:

“Đại Chu ta coi trọng văn học, lấy nhân trị quốc, cho nên dù văn thần võ tướng, hay là tam giáo cửu lưu, đều coi trọng phẩm cách!”

“Mai lan trúc cúc được xưng là Tứ quân tử của Đại Chu ta, được người thiên hạ theo đuổi, đó là vì chúng đại biểu cho phẩm cách khác nhau.”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé

“Mai: Hoa mai đứng đầu Tứ quân tử, nở rộ lúc lạnh lẽo, nở sau khi trăm hoa héo tàn, xinh đẹp thoát tục, nhưng lại không tranh giành cái đẹp với hoa cỏ khác. Cho nên trước giờ nó đều được dùng để tượng trưng cho phẩm cách cao thượng kiên cường, bất khuất.”

“Lan: Hoa lan mọc nhiều ở nơi hẻo lánh, sắc hoa rất nhạt, tượng trưng cho chính trị tránh xa sự vẩn đục, để bảo vệ phẩm chất tốt đẹp của bản thân”

“Trúc: Cây trúc mùa đông cũng không héo tàn, nó ngay thẳng, đúng mực, khiêm tốn, tượng trưng cho nhân sĩ cao nhã, khác với thói tục.”

“Cúc: Hoa cúc không chỉ tươi đẹp thanh nhã, mà còn có tinh thần không sợ giá lạnh, xem thường sương tuyết.”

“Cho nên mai lan trúc cúc lần lượt đại diện cho bốn loại phẩm cách ngạo, u, kiên, đạm, là quân tử theo đuổi và hướng về cả đời!"

“Dám hỏi Diệp đại nhân, văn nhân xuất sắc, có những phẩm chất này không?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK