• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ba vị công tử, cuộc tranh đoạt hoa khôi đã đi đến bước cuối cùng."

"Cứ đọ sức một trận với người ở phòng số một là được rồi."

"Ai thăng sẽ có thể ôm được mỹ nhân về."

Phu nhân không hề ngạc nhiên khi thấy Chu Tranh trong số ba người đàn ông đeo mặt nạ kiên trì tranh giành hoa khôi như vậy.

Mấy năm nay không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có được hoa khôi của Yến Xuân Lâu.

Đừng nói là mười vạn bạc, cho dù là mấy trăm vạn thì chắc chắn cũng có rất nhiều người sẵn sàng hào phóng chỉ trả.

"Phòng số một?"

"Thật sự có người!"

Ngoại trừ Chu Tranh hơi ngạc nhiên, hai người đàn ông đeo mặt nạ khác đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba.

Lầu ba không chỉ có không gian trang nhã mà còn là biểu tượng cho thân phận và địa vị.

Người có thể lên đến lầu ba, có mấy ai là đơn giản chứ? "Đúng vậy."

Phu nhân khá hài lòng với phản ứng của họ, gật đầu nói không chút che giấu.

"Nếu đã vậy thì thứ cho ta lỗ mãng. Bổn công tử cáo lui." "Làm phiền rồi!"

Hai người biến sắc, tuy đang đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ kiêng ky trên mặt họ.

Hai người không chút do dự đứng dậy chắp tay với phu nhân rồi kéo tiên tử bên cạnh rời đi, thậm chí không hề quay đầu.

Kết quả là Yến Xuân Lâu vốn náo nhiệt chỉ còn lại mình Chu Tranh.

"Vị công tử này vẫn muốn tranh đấu với người phía trên sao?"

Ánh mắt phu nhân dừng lại trên người Chu Tranh, giọng nói không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút ý cười.

“Tranh!"

"Sao lại không tranh chứt?"

"Bổn công tử lặn lội từ xa đến đây không phải là vì hoa khôi sao?"

Chu Tranh nhún vai, thản nhiên đáp lại.

Từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn lên lầu ba một cái, càng không có vẻ kiêng kị sợ hãi như những người trước đó.

"Công tử, người ở lầu ba không thể trêu vào đâu."

"Nếu lầu ba không phải khách quý thì ngài đương nhiên có thể thử một lần, nhưng chỉ cần lầu ba có người thì những người phía dưới đều không có cơ hội."

Lam tiên tử thấy Chu Tranh cứng đầu như vậy cũng hơi sốt ruột.

Thân là thất tiên tử của Yến Xuân Lâu, nàng ta hiểu rất rõ huyền cơ bên trong.

Gần như tất cả nữ tử của Yến Xuân Lâu, dù là hoa khôi hay tiên tử hay chỉ là nữ tử bình thường đều hi vọng được người ở lầu ba coi trọng, bởi vì người có thể ngồi ở lầu ba đều chỉ có một loại thân phận chính là hoàng thân quốc thích!

Điều này gần như đã trở thành thông lệ ở Yến Xuân Lâu.

Bất kỳ ai có chút hiểu biết về Yến Xuân Lâu đều biết điều này, cho nên chỉ cần lầu ba có người thì người ở lầu một và lầu hai dù có quyền thế đến đâu cũng sẽ rời đi.

"Bổn công tử đã nói rồi, hôm nay hoa khôi phải thuộc về †a.

Chu Tranh không để tâm, ngược lại nhìn thẳng về phía phu nhân.

Hắn vốn không hứng thú với những nơi như Yến Xuân Lâu, nếu không phải nhờ quan hệ với Cung Đàn, nơi này không chứa nổi một pho tượng phật lớn như hắn.

"Về phần người ở lầu ba là ai bổn công tử không biết, cũng không có hứng thú biết."

Chu Tranh chống tay sau đầu, cao giọng nói.

Đương nhiên những lời này không chỉ nói cho Lam tiên tử và phu nhân nghe, còn nói cho người ở lầu ba nghe.

Hoàng thân quốc thích?! Hắn không quan tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK