• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sảng khoái!

Tiểu Mục nhàn nhã uống trà mà không nói gì, trong lòng rất vui vẻ!

Dư Hưng nhìn tấm lưng thẳng tắp của Chu Tranh, sâu trong ánh mắt tỏ ra vẻ tán thưởng.

Bởi vì Chu Tranh đã làm được chuyện mà ông ta luôn muốn làm nhưng chưa bao giờ làm, đó là mảng chửi các đại thần trong triều!

Những năm nay, Vương triều Đại Chu suy tàn, còn bị các. Vương triều xung quanh âm thầm xâm lấn, nhưng các đại thần trong triều lại không hề hay biết chuyện này mà chỉ biết đấm đá lẫn nhau, không thèm chú ý đến việc đề phòng biên giới, chứ đừng nói đến chủ trương muốn đánh một trận với các nước thù địch!

Trong mắt bọn họ, chỉ có mảnh đất nhỏ và quyền lợi của riêng mình mà thôi!

Không thèm quan tâm tới tình cảnh nguy nan của Đại Chu lúc này?

Một người như vậy, không phải cặn bã thì là gì!?

“Không thèm để các văn võ đại thần trong triều vào mắt, ngươi thật là to gan!”

Chu Phàm cũng không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn xuống, tức giận quát mảng!

Gã biết Chu Tranh rất táo bạo và kiêu ngạo, nhưng không ngờ Chu Tranh lại dám mạo hiểm đến mức bỏ qua những chỉ trích của thiên hạ để sỉ nhục hàng trăm quan viên trong lễ nhược quán!

“Không phải rác rưởi thì là gì?” “Thân là đại thần trong triều, các ngươi lại lấy nhân nghĩa đạo đức để tự tâng bốc bản thân, nhưng sau lưng thì lại làm vô số những hành động bẩn thỉu?”

“Tự xưng là trụ cột của triều đình, còn luôn mồm nói sẽ san sẻ ưu phiền với thánh thượng, nhưng phía Bắc thì có Đại Hạ xâm lấn, phía Nam thì có đám phản quốc bạo động, phía Tây thì có các nước chư hầu đáng dòm ngó, thế các ngươi có cách giải quyết không, có thể san sẻ nỗi lo lắng cho đất nước ta không?!”

“Đại Chu ta nhìn có vẻ phồn hoa nhưng trộm cắp thì tràn lan, dân sinh khó khăn, trên đường thì rải rác đầy xương cốt, các ngươi có thèm chú ý đến cảnh tượng hoang tàn khắp nơi này không?”

Chu Tranh không hề sợ hãi, tức giận mắng mọi người!

“Các ngươi chỉ biết tranh giành vàng bạc tài phú, danh vọng hư danh, trước giờ chỉ biết xếp hàng, kéo bè kết phái!”

“Có ai trong số các ngươi từng thật sự nghĩ tới tương lai Hoàng tử sẽ kế thừa sự thống nhất vĩ đại, sẽ dẫn dắt Đại Chu †a vượt qua mọi chông gai, bất chấp gió mưa, đưa nước ta trở về thời kỳ hoàng kim lần nữa, đứng ở vị trí trung tâm của thiên địa!?”

“Các ngươi không hề nghĩ vậy!” “Chưa từng!” Vừa dứt lời, mọi người tràn ngập kinh hãi!

Ngay cả Tiêu Mục cũng đột nhiên mở mắt ra, thân thể hơi còng cũng vô thức đứng bật dậy!

Cảnh tượng bốn phía ồn ào ban đầu đột nhiên yên lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Giờ phút này, bất luận là văn võ bá quan hay là ba vị Hoàng tử, vẻ mặt của bọn họ đều chuyển từ tức giận sang kinh ngạc!

Không một ai lên tiếng, giờ khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Chu Tranh, thậm chí còn có người còn cúi đầu xuống vì xấu hổ, vẻ mặt hổ thẹn.

Cái gì gọi là lề lối?! Cái gì gọi là ý chí thiên hạ!

Ngay cả Cung Đàn đang trốn trong bóng tối cũng nhìn chăm chằm vào Chu Tranh, đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên ánh sáng chưa từng có!

Hình tượng và địa vị của Chu Tranh trong lòng nàng ta lập tức trở nên cao lớn.

“Tại sao một vị Thái tử như vậy lại giả vờ làm kẻ ngốc hơn mười năm?”

“Nếu ngay từ đầu hắn như vậy, e là sẽ có vô số người trung thành nguyện sống chết đi theo hẳn rồi”

Cung Đàn khẽ siết chặt nắm tay, tự lẩm bẩm. Theo ý kiến của Cung Đàn, nếu một người như vậy thực. sự có thể lên ngôi, có lẽ Đại Chu sẽ thực sự thay đổi hoàn toàn.

“Người ta đều nói tứ đệ kiêu ngạo, cuồng vọng, bây giờ xem ra còn ghê gớm hơn cả lời đồn đại!”

“Bên ngoài đề phòng cường địch, bên trong củng cố chính trị quốc gia?”

“Ai cũng có thể thốt ra câu nói này. Nhưng từ xưa đến nay, có vô số quân vương cố gảng cả đời cũng khó mà thực hiện được câu nói này.”

“Ngươi có tư cách gì cho rằng mình có thể làm được điều đói?”

“Chỉ dựa vào cái miệng khéo ăn khéo nói của ngươi hay là sự cưồng vọng vô tri của ngươi!?”

Nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của các đại thần, ánh mắt của Tam hoàng tử loé ra sự sắc lạnh, vốn dĩ hôm nay gã muốn gây khó dễ cho Chu Tranh nhưng không ngờ tình thế lại bị đảo ngược, khiến bọn họ rơi vào thế bị động.

Nếu để địa vị của Chu Tranh trong lòng các quần thần thật sự thay đổi, thậm chí làm cho hình tượng vừa rồi của Chu Tranh thấm sâu vào lòng người, đây chính là chuyện cực kỳ bất lợi đối với mỗi một vị Hoàng tử.

“Đúng vậy!”

“Chỉ biết mở mồm khoác lác thôi!"

“Tứ đệ sẵn lòng quá nhỉ, thậm chí có thể phát ngôn ngông cuồng như thế, cho rằng Đại Chu ta có thể xưng bá bốn phương, làm chủ thiên hạ”

Chu Phàm chế nhạo, ngay cả gã cũng suýt chút nữa bị Chu Tranh làm cho mê muội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK