• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay không khí trong hoàng cung Đại Chu ngột ngạt đến cực hạn.

Cung nữ thái giám phi tần cấm vệ đều câm như hến, không dám nói bậy, sợ làm Thiên tử tức giận thì sẽ rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo.

Ngự Thư Phòng.

"Nô tài không giám sát tốt phủ Thái tử, xin bệ hạ trách tội!"

Lúc này Cố Thiên Phàm đang quỳ rạp xuống đất, ứa ra mồ hôi lạnh.

Ông ta là chủ sự của Hoàng Thành Ti thuộc vương triều Đại Chu, phụ trách canh phòng tuần tra cung cấm và điều tra tình báo, độc lập với bách quan triều đình, chỉ nghe lệnh của đương kim Thánh thượng, là tai mắt và nanh vuốt của Thiên tử.

Hoàng Thành Ti không chỉ được phép tra xét quan lại, binh tướng, còn có thể bí mật phụng lệnh giám sát hoàng tử tần phi, có thể nói là có rất nhiều quyền hành.

Nhưng ngặt nổi hiện tại chuyện giám thị phủ Thái tử lại xuất hiện sơ suất to lớn như thế.

Thái tử ngu ngốc trong mắt thế nhân lại là ngụy trang.

Chu Tranh không chỉ giấu được người trong thiên hạ mà còn qua mặt cả sự giám thị bí mật hơn mười năm của Hoàng Thành Ti!

Hỏi sao Cố Thiên Phàm không hoảng loạn trước sự thất trách này!?

"Mấy ngày nay phủ Thái tử có động tĩnh gì!?" Thái độ của Chu Thiên rất hung ác, sắc mặt âm trầm mà hỏi.

Đừng nói là Hoàng Thành Ti, cả phụ thân ruột thịt của Chu Tranh là ông ta cũng không nghĩ tới đứa ngốc khiến vô số ngự y bó tay này lại giả vờ diễn kịch suốt mười năm qua.

Nếu không phải lần này muốn phế vị trí Thái tử thì có lẽ Chu Tranh vẫn còn diễn tiếp.

"Hồi bệ hạ, phủ Thái tử không có dị thường gì cả. Trừ thiếu phó của Thái tử là Mục Vân ra thì không có ai tiến vào đó cả."

Tai mắt của Hoàng Thành Ti sớm đã trải rộng khắp phủ Thái tử, mọi hành động đều không chạy thoát được mắt của Cố Thiên Phàm.

"Chẳng qua Mục Vân có viết thư cho Tiêu Thị ở Bắc cảnh, ít ngày nữa sẽ đến nơi. Chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng thì nô tài sẽ lập tức ngăn chặn phong mật thư này."

Tuy chuyện Mục Vân gửi thư cho Tiêu Thị tương đối bí mật, nhưng tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của Hoàng Thành Ti.

"Không cần." Chu Tranh lắc đầu, cả Chu Thiên cũng không phân biệt được những lời nói trên triều liên quan tới Tiêu Thị là thật hay giả.

Nếu là thật thì tùy tiện ngăn chặn phong thư này không phải là chuyện tốt.

"Mặt khác mấy ngày nay các vị hoàng tử và đông đảo đại thần đều âm thầm có hành động."

"Nói đi!"

"Đại hoàng tử nhiều lần bí mật liên hệ với thừa tướng Liễu Phụ, lại âm thầm phái người canh chừng xung quanh phủ Thái tử."

"Nhị hoàng tử đã khởi hành từ phương Nam đi nhanh đến đế đô."

"Trong phủ Tam hoàng tử đột nhiên có thêm không ít nhân sĩ thân phận không rõ."

"Thất hoàng tử và Bát hoàng tử đích thân đi tiếp xúc với các đại thần trong triều."

Cố Thiên Phàm không dám chậm trễ mà nói hết hành động của những hoàng tử trong nhiều ngày qua.

"Xem ra những hoàng tử của trẫm đều không phải đèn cạn dầu." Chu Thiên nhẹ nhàng gõ ngón tay lên long y rồi nói lời thấm thía: "Nhưng cũng tốt, trẫm cũng muốn xem những hoàng tử này có mấy phần bản lĩnh. Trẫm phải biết rõ nhất cử nhất động của bọn nó!"

"Tuân lệnh!"

Trong lòng Cố Thiên Phàm hơi e sợ, một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên làm gã mơ hồ cảm nhận được cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.

"Thục Phi sống thế nào trong thiên lao?"

"Bẩm bệ hạ, Thục Phi nương nương không có việc gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK