Điện Sùng Đức. Đại điện là nơi diễn ra hội nghị của triều đình Đại Chu.
Bên trong bảo điện nguy nga lộng lẫy, ngói đỏ tường vàng, còn chạm khắc vô cùng tráng lệ.
Nhất là hai cột lớn ở giữa đại điện, điêu khắc nối với nhau bằng hình rồng, đầu rồng nhô ra khỏi mái hiên, đuôi rồng đâm thẳng vào chính điện, trông vô cùng uy nghiêm và có khí chất đế vương.
Văn võ bá quan đứng nghiêm nghị ở hai bên. Chu Tranh đứng giữa, quét mắt nhìn các đại thần.
Mặc dù các đại thần này trông có vẻ lạ mặt, nhưng Chu Tranh vẫn có chút ấn tượng.
Trong số những đại thần này có không ít người từng ủng hộ Chu Tranh, chỉ tiếc là thời thế đổi thay, bọn họ từ lâu cũng đã trung thành với các hoàng tử khác.
Đương nhiên, chim chọn cây tốt làm tổ, Chu Tranh không trách bọn họ.
Chỉ là nếu sau này bọn họ đồng ý giúp đỡ Chu Tranh, đương nhiên cũng không phải không có khả năng.
Ngoài các bá quan văn võ trong triều, còn có một số vị hoàng tử.
Nhưng tầm mắt của Chu Tranh lại dừng lại trên người nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất.
Ông ta ngồi ngay ngắn trên long ỷ, không nói lời nào, nhưng khí chất đế vương toát ra khiến cho mọi người đều phải khuất phục.
Long bào màu vàng trên người cùng với kiến trúc rồng phượng xung quanh càng thể hiện sức mạnh của ông tal
Ông †a là cha ruột của Chu Tranh, Chu Thiên!
Cũng là người thống trị tối cao của vương triều Đại Chu, Thiên Cảnh Đết
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng!"
Hai người nhìn nhau, Chu Tranh hơi khom người, chắp tay hành lễ với Thiên Cảnh Đất
"Tứ đệ, ngươi thật to gan!" "Nhìn thấy phụ hoàng cũng không quỳ?!"
Chu Tranh không quỳ khiến cho các văn võ đại thần thay đổi sắc mặt, một giọng nói tức giận lập tức truyền đến.
Người đang tức giận quát lên với Chu Tranh chính là đại hoàng tử đương triều, Chu Phàm!
Trong số các hoàng tử, người bất mãn với Chu Tranh nhất chắc chắn là Chu Phàm!
Nếu không có Chu Tranh, ngôi vị thái tử đương nhiên nằm trong tay người con cả là gãit
Bất cứ khi nào có cơ hội, gã đều muốn dồn Chu Tranh vào chỗ chết, thấy Chu Tranh hành động không theo khuôn phép,
sao Chu Phàm có thể bỏ qua.
"Phụ hoàng còn chưa lên tiếng, há lại đến lượt ngươi làm càn?"
"Hay là hoàng huynh cho rằng, lời nói của ngươi còn lợi hại hơn lời nói của phụ hoàng?"
Chu Tranh xoay người nhìn Chu Phàm.
"Ngươi… Ngươi nói bậy!"
Chu Phàm hoảng sợ, gã không thể ngờ được Chu Tranh luôn yếu đuối ngốc nghếch bây giờ lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
Bị vạch trần như vậy càng khiến gã lo sợ hơn!
Đến chúng đại thần nhìn thấy Chu Tranh như bây giờ cũng có vẻ sốc!
Bởi vì người ngốc không thể nào nói ra lời như vậy!
"Hừ, nghĩ rằng bổn cung vẫn ngốc nghếch như trước sao?!"
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Chu Phàm, Chu Tranh mới cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn chút.
Nhưng Chu Tranh cũng không tiếp tục dây dưa với gã, vì hắn biết trọng điểm hôm nay không phải là tranh luận với Chu Phàm.
"Bệ hạ, lúc người phong nhỉ thần làm thái tử đã nói rằng nhi thần có thể không quỳ!"
"Xin hỏi bệ hạ, những lời này còn tính không?”
Chu Tranh hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy, trầm giọng chất vấn Thiên Cảnh Đế.
Hắn vừa hỏi ra câu này liền khiến cho mọi người phải biến sắc!
Cử chỉ lời nói của Chu Tranh trước mắt nào giống với một kẻ ngốc chứ?
Lẽ nào bệnh của Chu Tranh đã khỏi hẳn rồi sao?l
Khi khả năng này hiện lên trong đầu các triều thần, không ít người đều tỏ ra kinh hãi.
Chín hoàng tử tranh vị, quần thần trong triều đã sớm rục rịch.
Nhưng nếu bây giờ Chu Tranh khỏi bệnh, đương nhiên sẽ khiến tình hình phức tạp hơn!
Mấu chốt chính là câu này của Chu Tranh không chỉ to gan lớn mật mà còn đưa ra một tin tức quan trọng, Tiêu thị!
Các đại thần ở đây vẫn còn mơ hồ nhớ rằng, hai mươi năm trước Thiên Cảnh Đế có thể ngồi lên ngai vàng là nhờ Tiêu Tình dốc sức phò trợ.
Mà nữ nhân này cũng chính là mẹ ruột của Chu Tranh!
Cũng vì điều này mà mặc dù Chu Tranh không phải con cả, nhưng lúc đó Thiên Cảnh Đế vẫn bất chấp mọi lời dị nghị mà lập hắn làm thái tử!
Một câu "Con trai ta sau này không cần phải quỳ!" kia, chính là lời mà Thiên Cảnh Đế đã chính miệng nói ra trước mặt Tiêu thị, trước mặt các đại thần.
Có thể thấy lúc đó Tiêu thị được sủng ái đến mức nào!
Đáng tiếc, mười năm trước Tiêu thị đã qua đời, dấu vết cũng như sự sủng ái mà bà từng nhận được cũng lặng lẽ biến
mất theo thời gian.
Nhưng không ai ngờ được Chu Tranh lại nhắc đến chuyện cũ vào lúc này!
Làm cho cái tên Tiêu Tình sống lại trong tâm trí các đại thần.
"Đương nhiên."
Ngay khi các đại thần còn đang kinh ngạc, Chu Thiên nhìn chằm chằm Chu Tranh hồi lâu, vuốt cằm.
Thân là hoàng đế Đại Chu, miệng vàng lời ngọc, Chu Thiên không thể nào phủ nhận lời mình từng nói để trở thành trò cười trước mặt cả triều.
"Tạ ơn phụ hoàng."
Chu Tranh không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, hắn chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Chu Phàm, trong mắt mang theo một tia
khiêu khích, hơi mấp máy môi: "Đấu với ta, ngươi xứng sao?"
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, ánh mắt của các đại thần khi nhìn Chu Tranh đã xảy ra thay đổi lớn!
Kẻ ngốc?
Đối mặt với thánh thượng mà có thể bình tĩnh như vậy saol?
"Xem ra mấy năm nay là thái tử diễn kịch."
Nghĩ đến đây, trong lòng các đại thần hơi trầm xuống.
Nhất là các đại thần mấy năm nay đi theo các hoàng tử khác lại càng lo sợ bất an hơn, sợ mình theo sai người, sai lại càng sail
Chu Thiên ngồi phía trên khế cau mày, cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng. Ông ta nhìn Chu Tranh kiêu ngạo đứng bên dưới, mơ hồ thấy được hình bóng của Tiêu thị.
"Tiêu Tình, chẳng lẽ đây là người kế vị nàng để lại sao?"
Ông ta kìm nén suy nghĩ trong lòng, khôi phục uy quyền, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng động lòng người.
"Chu Tranh, ngươi biết tội chưa?!" Việc hôm nay đã chấn động cả nước!
Không tiếp thánh chỉ, chém chết thái giám tuyên chỉ, từng hành động đều phạm tội tày trời!
Thân là người đứng đầu đất nước, sao Chu Thiên có thể để mặc chuyện như vậy xảy ra?!
"Cuối cùng vẫn hỏi đến sao?" Chu Tranh ngẩng đầu nhìn Chu Thiên, cảm nhận được sự lạnh lùng và một tia sát ý rất nhỏ trong mắt ông ta, trong lòng
Chu Tranh chua xót!
Tuy hắn chỉ là xuyên đến đây, nhưng nguyên chủ vẫn mang huyết mạch của người đàn ông ngồi trên long ỷ kia.
Nhưng Chu Tranh biết, nguyên chủ xem ông ta là phụ thân, còn người phụ thân này lại hận không thể mau chóng loại bỏ hắn.
Mười năm không gặp, đủ loại xa cách.
Mà bây giờ lại phế thái tử, lưu đày Tượng Quận.
Tất cả đều cho thấy Thiên Cảnh Đế không chỉ không thích hắn mà còn chán ghét hắn.
Một người phụ thân như vậy, có cũng như không!
Hắn siết chặt tay áo, hít sâu một hơi, lạnh giọng hỏi: "Phụ hoàng, nhi thần có tội gì?!"