Nhưng từ khi xuyên qua đến đây, Chu Tranh biết rõ bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính.
Chỉ khi nào mượn được sức mạnh của Tiêu Thị thì hắn mới có thể thoát khỏi khốn cục trước mắt.
Nếu không không nói đến chuyện Tiêu Thị không ủng hộ mình thì ngày sau khó đi được một bước, chỉ những lời nói trên triều của hăn thôi đã là tội khi quân, đến lúc đó không còn đơn giản là huỷ bỏ vị trí Thái tử, lưu đày đi xa.
"Nếu muốn Tiêu Thị toàn lực ủng hộ chuyện cạnh tranh ngôi vị hoàng đế thì chỉ có một khả năng. Đó là được Tiêu Thị tán thành tuyệt đối, để Tiêu Thị nhìn thấy giá trị thật sự trên người conl"
Đôi mắt Tiêu Quan lấp loé, thế gia đại tộc muốn đứng sừng sững không ngã thì cần thận trọng vững vàng.
Nhưng tương tự như vậy, nếu thế gia đại tộc muốn phát triển thêm một bước thì cũng phải dựa vào hoàng quyền.
Liều một lần vào thời điểm mấu chốt có thể giúp gia tộc tiến thêm một bước.
Hai mươi năm trước mặc dù Tiêu Thị là một trong năm thế gia lớn của vương triều Đại Chu, nhưng lại là đứng chót.
Nhưng thứ hạng bây giờ của Tiêu Thị đã tăng lên rất mạnh trong năm thế gia, đã gần với Tô gia và Duẫn gia.
Thậm chí mười năm trước đã đạt tới đỉnh cao, mơ hồ có xu thế trở thành đứng đầu trong năm thế gia. Bởi vì khi đó tuy Tiêu gia bị bắt đứng về phe Chu Thiên, nhưng kết cục lại cược thắng.
"Tình Nhi là nhi nữ mà phụ thân thương yêu nhất, thậm chí phụ thân còn thương Tình Nhi hơn mấy huynh đệ chúng ta rất nhiều. Nếu không phải Tình Nhi liều mạng cắt đứt quan hệ với gia tộc thì phụ thân sẽ không kiên định ủng hộ."
"Đương nhiên, khi đó Chu Thiên cũng rất được thái thượng hoàng yêu thích, hơn nữa năng lực cá nhân của Chu Thiên trác tuyệt, mọi chuyện đã nước chảy thành sông."
Tiêu Quan nhớ lại chuyện cũ lúc trước, nhưng khi đề cập đến Tình Nhi thì khóe mắt ông vẫn hơi ướt át.
"Vị trí Thái tử trước khi lễ nhược quán chỉ mang tính tượng trưng mà thôi. Chỉ khi nào kiên trì đến lễ nhược quán kết thúc mới có được thực quyền."
"Khi đó dù Chu Thiên là Thái tử, nhưng vẫn không nắm chắc có thể an toàn thuận lợi với cái ghế thái tử hay không. Tất cả đều dựa vào mẫu thân con và Tiêu gia."
Nói tới đây, trong mắt Tiêu Quan lặng lẽ hiện lên một chút †ơ máu.
"Lúc trước hắn đã hứa sẽ để con ngồi lên vị trí Thái tử, nhược quán đội mũ, sau đó kế thừa ngôi vị. Nhưng bây giờ xem ra chỉ là lời nói dối mà thôi!"
Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ – Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt (1)
(1) Ý nghĩa là nước địch phá xong, mưu thần sẽ bị giết Đương kim Thánh Thượng đã thống trị thiên hạ và nắm giữ
Đại Chu, cho dù không thực hiện hứa hẹn lúc trước thì bọn họ có thể làm gì được ông ta?
"Nếu bảo con buông bỏ ngôi vị Thái tử rồi yên ổn sống sót thì con có chấp nhận không?" Tiêu Quan nhìn chằm chăm Chu Tranh mà trầm giọng hỏi.
Ông rất hiểu đương kim Thánh Thượng, thái độ hành vi của Chu Tranh đối với Thục Phi trên triều đã làm Thánh Thượng sinh ra sát ý.
Tuy Tiêu Thị thay đổi thái độ với Chu Tranh, nhưng nếu muốn làm Tiêu Thị ủng hộ Chu Tranh giống như năm đó giúp đỡ Chu Thiên thì Tiêu Quan cảm thấy khả năng không lớn lắm.
Thiên thời địa lợi nhân hoà đều không năm về phe Chu Tranh.
"Nam nhi đái ngô câu, huyết vũ mịch phong hầu (2).”
(2) Ý nghĩa: Nam tử hán đại trượng phu phải lên chiến trường, đi giết địch, đạt được vinh dự trong gió tanh mưa máu
"Nếu phải tham sống sợ chết mới được sống thì không bằng khẳng khái chịu chết để lại thanh danh tốt đẹp!"
"Thứ của con thì đừng ai mơ tưởng giành được, cho dù là đương kim Thánh Thượng cũng đừng mơ cướp đi, trừ phi con chết!" Chu Tranh ngẩng đầu, giọng nói rất kiên quyết.
Hắn không phải nguyên chủ, sẽ không lựa chọn cuộc sống khuất nhục giống như nguyên chủ.
"Hay cho một câu nam nhi đái ngô câu, huyết vũ mịch phong hầu. Có chí khí! Ta nghĩ nếu phụ thân nghe thấy lời này thì sẽ dao động."
Câu nói của Chu Tranh làm dòng máu yên lặng nhiều năm trong thân thể Tiêu Quan đột nhiên sôi trào.
"Sau nửa tháng là lễ nhược quán của con. Ngoại công con sẽ đích thân đến đây hai ngày trước khi cử hành, nếu con lấy được sự công nhận của ông ấy thì có lẽ còn có cơ hội."
Nghe thế, trên mặt Chu Tranh hiện lên vẻ vui mừng.
"Làm sao mới được ngoại công tán thành." Chỉ cần có cơ hội, Chu Tranh muốn thử một lần.
"Ngoại công con theo phái chủ chiến!" Tiêu Quan cười, mang đầy thâm ý mà nói.