• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạch cạch lạch cạch! Hơn mười thanh đao rơi xuống trước mắt Chu Tranh. Sau đó là mười cánh tay lần lượt rơi xuống!

Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả sàn nhà, không khí trong khắp Yến Xuân Lâu dần tràn ngập mùi máu tanh nồng.

Cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc này khiến sắc mặt Lam tiên tử trắng bệch, säc mặt phu nhân cũng tái xanh, gần như ngất đi!

Khi hai người nhìn nam tử đeo mặt nạ lần nữa, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ, đặc biệt là phu nhân!

Bởi vì bà ta biết rõ thân phận của người ở lầu ba, trong cả Đế Đô này có mấy người dám trêu chọc hắn ta chứ?!

Nhưng hộ vệ của hắn ta chỉ mới gặp nam tử đeo mặt nạ trước mặt lần đầu tiên mà đã không dám phản kháng gì, cho dù phải chặt tay cũng không hề do dự!

"Hắn rốt cuộc là ai chứ?"

Lúc này phu nhân hít một hơi thật sâu, bà ta là người từng trải, nhưng giờ khắc này nói chuyện cũng có chút run rẩy.

Mà Lam tiên tử đã cứng đờ tại chỗ, nghĩ đến lúc vừa gặp mặt Chu Tranh còn nói lời bất kính với hẳn, không tự chủ nhắm chặt mắt lại.

"Cút đi."

Vẻ mặt Chu Tranh cũng không thay đổi nhiều, lạnh như băng nhìn những cánh tay bị chặt đứt trên đất.

Nếu không phải tạm thời hẳn không muốn là lớn chuyện thì với tính tình của Chu Tranh, hôm nay đám cẩu nô tài này đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

Nghe thấy lời nói của Chu Tranh, những người này như được ân xá, cố kìm nén cơn đau trên tay mà rời đi.

"Đây là mùi vị của quyền lực sao!"

"Dù thiên hạ này như thế nào ta cũng đều muốn nói"

Chu Tranh siết chặt nảm tay, đây là lần đầu tiên hản được cảm nhận mùi vị của quyền lực một cách chân chính!

Mùi vị này khiến cho phần sâu nhất trong mắt Chu Tranh lóe lên một tia dao động chưa từng thấy trước đây.

"Sao nào, còn đợi bổn công tử lên đó mời ngươi xuống?!"

Hản ngẩng đầu hừ lạnh, người trên lầu ba đã sớm toát mồ hôi lạnh.

"Bái kiến công tử…"

Người đàn ông trên lầu ba lúc này đã không còn vẻ kiêu ngạo như vừa nãy nữa, cung kính đứng trước mặt Chu Tranh.

"Ai cho ngươi lá gan đeo mặt nạ trước mặt bổn công tử vậy?

Chu Tranh nheo mắt, người đàn ông trước mặt này cũng đeo một chiếc mặt nạ, nhưng khác với Chu Tranh, mặt nạ của hẳn ta làm bằng vàng, đủ để thể hiện địa vị cao quý của hẳn ta.

Nghe thấy Chu Tranh mắng, tim người đàn ông đập nhanh hơn.

Vừa rồi hẳn ta đã quan sát Chu Tranh cẩn thận, nhưng lại không thể đoán được hắn rốt cuộc là vị đương kim hoàng tử nào.

Nhưng lệnh bài trong tay hắn tuyệt đối không phải là giả!

"Dung Vương thế tử, Chu Bình, bái kiến công tử!"

Chu Bình cởi mặt nạ vàng xuống, để lộ ra gương mặt chữ điền trước mặt Chu Tranh.

"Mẹ nó, trông như thế này thì thà đeo mặt nạ còn hơn."

Chu Tranh cau mày, Chu Bình trước mặt không tính là đẹp trai, thậm chí là có chút xấu xí.

Nhưng điều khiến Chu Tranh ngạc nhiên là thân phận của hắn!

Dung Vương thế tử, Chu Bình!

Nguyên chủ là một tên ngốc, hàng năm sinh hoạt ở phủ thái tử, đương nhiên không hiểu rõ về hoàng thân quốc thích.

Nhưng thời gian này Chu Tranh đã tìm hiểu không ít tin tức về dòng họ hoàng thất, Dung Vương chính là huynh đệ của đương kim thế tử, Chu Dung!

Nghe nói trời sinh tầm thường, cả đời vô cầu cho nên được ban làm Dung Vương.

Nếu vậy thì Dung Vương chính là hoàng thúc của Chu Tranh, mà Chu Bình trước mặt cũng là đường huynh đường đệ của hắn.

Đáng tiếc, thân phận của hai người cách nhau một trời một vực.

Trong vương triều Đại Chu có rất nhiều hoàng thất được. phong vương, mà thế tử cũng vậy!

Chu Bình có thể nói là một sự tồn tại không mấy nổi bật trong số các thế tử.

Nhưng dù vậy thì Chu Bình cũng là hoàng thất hàng thật giá thật, dù không có tài hoa hay năng lực gì thì cũng không phải người mà các quan lại chức sắc bình thường có thể chọc. vào.

Cho dù là đương kim thừa tướng nhìn thấy Chu Bình cũng phải hành lễ.

Dù sao thì thừa tướng cũng chỉ là quan nhất phẩm, cũng chỉ là thần!

"Không ngoan ngoãn ở đất phong, quay về Đế Đô làm gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK