Beta: Bom
Mễ Mị lại mở mắt ra, trời đã sáng hẳn.
Ánh nắng tươi sáng, gió thổi vi vu. Ngược lại, là tâm trạng hiện tại của cô. Mễ Mị cuối cùng cũng tiếp thu được toàn bộ ký ức của nguyên chủ, hiểu rõ quá khứ dưới góc nhìn của nguyên chủ trước khi cô xuyên qua.
Liên kết với những cảnh trong mơ trước kia. Nguyên chủ Mễ Mị có xuất thân tốt, người thân tốt, ngoại hình đẹp, chỉ là thân thể không tốt. Tuổi thơ cẩn thận khắp nơi đều nặng nề không vui, chỉ có Kinh Hoằng Hiên không coi cô ấy là bệnh nhân, sẽ để nguyên chủ có thể tận hưởng niềm vui của người thường một cách an toàn.
Trong lòng nguyên chủ, đây là sự ôn nhu đặc biệt mà chỉ dành cho cô ấy.
Kinh Hoằng Hiên và anh hai Mễ Quan của nguyên chủ sinh cùng năm, lớn hơn cô ấy năm tuổi. Trước năm tuổi, nguyên chủ là một viên tròn nho nhỏ mềm mại xinh đẹp, thấy Kinh Hoằng Hiên liền mềm mại kêu anh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên là con một, cũng coi em gái của người bạn họ Mễ như em gái của mình, cùng chơi với cô ấy.
Không sai biệt lắm đến khi Kinh Hoằng Hiên khoảng mười tuổi, hai người đã không còn thân thiết như hồi còn nhỏ. Cậu thiếu niên dường như đã trưởng thành trong một đêm. Tính cách trầm ổn của bản thân càng trở nên hướng nội hơn, thậm chí có chút âm trầm.
Việc học của Kinh Hoằng Hiên nhiều đến nổi gần như anh không có thời gian sau khi học xong, một thời gian lâu không thấy anh Hoằng Hiên nguyên chủ liền bắt đầu chủ động đi tìm anh. Đoạn thời gian kia, cả người Kinh Hoằng Hiên sinh ra hơi thở chớ lại gần.
Đợi đến khi nguyên chủ lên tiểu học, Kinh Hoằng Hiên đã là thiếu niên mười mấy tuổi, trên người xuất hiện khí thế miệt nhiên chúng sinh. Đó là lần đầu tiên nguyên chủ đi vào nhà Kinh Hoằng Hiên, sau đó liền đã trải qua lần đầu tiên và cũng là duy nhất Kinh Hoằng Hiên nổi giận với cô.
Nguyên chủ rất mất mát và đau buồn, anh cả và anh hai của cô ấy cũng đã lớn, nhưng vẫn đối xử với cô ấy rất tốt, chỉ có Kinh Hoằng Hiên thay đổi. Vì sao Kinh Hoằng Hiên không phải là anh ruột của mình?
Có phải hay không nếu đem anh biến thành của riêng mình thì sẽ lại giống như trước đây...
Sau này, nguyên chủ rốt cục cũng hiểu rõ, tình cảm của cô ấy đối với Kinh Hoằng Hiên không giống.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Kinh Hoằng Hiên luôn là người ưu tú nhất. Cô ấy phát hiện bản thân càng ngày càng chán ghét người khác tiếp cận Kinh Hoằng Hiên, người khác liếc anh nhiều một cái, cô ấy sẽ sinh lòng ghen tị.
Trong tủ kính bày biện những con búp bê mà cô ấy thích. Xinh đẹp như vậy, tinh xảo như vậy, trong ánh mắt chỉ có cô ấy, là thuộc về cô ấy.
Bộ tóc giả mượt mà sáng bóng xuyên qua ngón tay, thật xinh đẹp a.
Thật tốt, ai cũng không nhìn thấy.
Cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cô ấy có chứng cố chấp.
Lúc đó Kinh Hoằng Hiên đã đi du học ở nước ngoài. Nguyên chủ không kiềm chế được bắt đầu theo dõi Kinh Hoằng Hiên ở mọi phương diện, đây là anh Hoằng Hiên của cô, cần phải xác định được điều này thì cô mới an tâm.
Một ngày nào đó nguyên chủ nhận được cuộc gọi từ Kinh Hoằng Hiên bên kia đại dương. Ngay khi kết nối được, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc ẩn nhẫn, chủ nhân của giọng nói dường như đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn.
"Mễ Mị, là, là tôi, tôi —— "
Một giọng nói quen thuộc khác truyền vào tai cô, lạnh như băng mà thấu xương: "Mị Mị, em muốn anh đánh gãy chân hắn sao?"
Cả người nguyên chủ dường như bị lưỡi dao cạo đi một lớp da, nháy mắt cúp điện thoại. Mỗi nhắm mắt sẽ lại bừng tỉnh, mất ngủ nhiều ngày. Từ đó cũng không dám không kiêng nể gì ở bên người Kinh Hoằng Hiên nữa.
Nhưng cô ấy có bệnh, cô ấy khó chịu đến phát điên, tố chất thần kinh. Cho đến khi cô ấy nghĩ tới một biện pháp khác.
Nguyên chủ đăng ký vài cái tài khoản, lần lượt theo dõi các tài khoản email và blog cá nhân của Kinh Hoằng Hiên. Nhìn vào cột theo theo dõi chỉ có duy nhất người kia, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng khi không khống chế được bản thân, cô ấy sẽ tạo một tài khoản mới để theo dõi Kinh Hoằng Hiên, sau đó trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Nguyên chủ bắt đầu không ngừng đăng ký tài khoản để theo dõi Kinh Hoằng Hiên. Cô ấy ghi lại các tài khoản, ngẫu nhiên sẽ đăng nhập vài cái nhìn xem, nhìn đến cái tên quen thuộc kia, liền an tâm thoát ra. Sau đó chính bản thân cô ấy, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra, trò chuyện xem tin nhắn, ca múa một cách yên bình.
Cho đến một năm trước, nguyên chủ muốn đính hôn cùng Kinh Hoằng Hiên.
Nguyên chủ từ nước ngoài trở về, đi thẳng đến tòa nhà của tập đoàn Túng Thế, ở văn phòng Kinh Hoằng Hiên tìm được anh.
"Anh Hoằng Hiên, chúng ta có thể ở bên nhau không?"
"Hai chúng ta không hợp."
"Không đâu! Anh chưa thử qua thì làm sao mà biết được hợp hay không? Giống ba mẹ em vậy, lúc trước cũng không cảm thấy hợp lắm, hiện tại lại rất ân ái."
"Mễ Mị, em phải biết rằng, bối cảnh xuất thân của chúng ta như này, có rất ít cặp vợ chồng có thể giống ba mẹ em yêu nhau như vậy. Bọn họ rất yêu em, em thật hạnh phúc, phải biết quý trọng điều đó."
"Em biết, cái gì em cũng có, chỉ thiếu mỗi người yêu. Em yêu anh, anh yêu em không?"
Kinh Hoằng Hiên không nói gì nhìn cô ấy, như thế này thôi cũng là chuyện tàn nhẫn nhất rồi.
"Vậy anh yêu người khác sao?"
"Không có."
Thiếu nữ tươi cười, hồn nhiên trong sáng.
"Đã như vậy thì chúng ta kết hôn đi. Dù sao thì cả bối cảnh và địa vị, em đều thích hợp."
"Mị Mị..."
"Em muốn gả cho anh."
"..."
"Được."
——
Mễ Mị từ trên giường lớn màu xanh da trời đứng lên, đi đến một góc phòng, lấy ra chiếc va li duy nhất mà nguyên chủ đã mang theo khi cô vừa xuyên qua.
Mở ra, ở trong ngăn tận cùng có một túi văn kiện đựng tài liệu.
Đây là nguyên nhân vì sao nguyên chủ muốn gả cho Kinh Hoằng Hiên:
Bệnh van tim có biến đổi.
Bệnh tình của nguyên chủ tái phát, có khả năng sẽ dẫn đến suy tim và tử vong, việc điều trị cần làm một cuộc giải phẫu lớn, rủi ro thật sự rất lớn.
Nguyên chủ đã từng phẫu thuật tim khi còn rất nhỏ, đến bây giờ phía dưới ngực còn có một vết sẹo nho nhỏ. Trải qua mười mấy năm chăm sóc, trừ bỏ thân thể so với người bình thường yếu hơn một chút, cơ hồ là không có vấn đề gì.
Nhưng mà trời mưa trời gió khó đoán, kẻ may người rủi chuyện thường ai hay*. Nguyên chủ đã đi kiểm tra khi cảm thấy không thoải mái, bác sĩ La quan sát kỹ vẫn không phát hiện ra bệnh gì.
*Câu gốc là "天有不测风云, 人有旦夕祸福".
Hán Việt là "Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc."
Dịch nghĩa: trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều. Họa phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.
Bản thân cô ấy không thích đi bệnh viện, đặc biệt là chán ghét khám sức khỏe. Đi học ở nước ngoài thi thoảng cảm thấy khó chịu, cũng chỉ là miêu tả bằng lời hoặc đơn giản là khám bệnh với bác sĩ La để ông kê đơn thuốc là xong.
Cho đến khi có một lần khó thở và tim đập thình thịch trước mắt cô ấy biến thành màu đen rồi ngất lịm đi, nguyên chủ cảm thấy cực kỳ bất an đi làm kiểm tra ở nước ngoài.
"Cô đây là bị dị tật tim bẩm sinh, khiếm khuyết của bản thân sẽ gây ra những tổn thương bất thường, xác suất đột phát rất thấp, nhưng cũng không phải là không có..."
Cô ấy thật đúng là may mắn, giống như không còn chút hy vọng nào.
Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ chú ý đến thân thể của chính mình nhất. Đống hồ sơ bệnh án này, giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà**.
**Câu gốc là "压倒骆驼的最后一根稻草": The straw that breaks the camel's back (Cọng rơm đè gãy lưng lạc đà"
Sự mẫn cảm, tự ti, tùy hứng, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ trong nội tâm đồng loạt bùng phát.
...
Mễ Mị nhẹ nhàng che phần ngực của thân thể này. Nơi này có một trái tim phi thường yếu ớt. Cô chưa từng nghĩ tới, tiếp nhận trí nhớ của một người lại là một việc nặng nề như thế.
Mễ Mị ở trong thế giới của cô, cũng sống trong một gia đình giàu có, trong nhà có cha mẹ yêu thương nhau, có anh trai thương cô. Từ nhỏ đến lớn cô đều được bao bọc trong sự hạnh phúc.
Cô cảm thấy bối cảnh của mình và nguyên chủ rất giống nhau, nhưng lớn lên thành những người hoàn toàn khác nhau. Cô không hiểu nguyên chủ vì sao lại sống tuyệt vọng trong một hoàn cảnh hạnh phúc như vậy.
Cô không bị bệnh quá nặng, không có tư cách để bình luận nguyên chủ đúng hay sai.
Mễ Mị đi đến trước gương, nhìn cô gái yếu ớt xinh đẹp, trẻ tuổi như nụ hoa trong gương.
Trong thời gian tôi tiếp nhận thân thể cô, tôi giúp cô chăm sóc thân thể thật tốt. Chờ đến khi cô trở về, tự mình quyết định cuộc sống tương lai thế nào, được không?