Beta: Bom
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi rì rào qua những tán lá cây.
Mễ Mị hai tay cầm điện thoại đặt ở trước ngực, giọng nói lười biếng của Kinh Hoằng Hiên truyền vào tai cô.
"Vậy em có ngoan ngoãn nghe lời hay không?"
Cô đang bị trêu chọc đúng không? Có phải không?
Nam chính, sự quyến rũ của anh, khí phách, mị lực của anh, tất cả những gì của anh! Đều dành cho nữ chính hết đi, tôi không cần những thứ đấy.
Khuôn mặt Mễ Mị rối rắm không thôi, không ngừng niệm Phật, đem Kinh Hoằng Hiên chửi rủa một lượt từ đầu đến cuối.
Đè nén sự khác thường trong lòng, cô dần dần nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ.
Nhân vật chính trong giấc mơ là một bé gái xinh đẹp, bé gái từ lúc còn là một đứa trẻ nhỏ nhắn dần dần lớn lên, giấc mơ giống như một bộ phim kể về sự trưởng thành của đứa bé ấy. Còn Mễ Mị là một người khán giả đang ngồi xem bộ phim ấy.
Không biết có phải bởi vì ký ức đã trôi qua quá lâu rồi hay không, mà màu sắc trong giấc mơ cũ kỹ, ảm đạm, phảng phất bao phủ trong một tầng màu xám. Chỉ trong một vài cảnh cụ thể, hình ảnh sẽ rõ ràng và tươi sáng, ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Ví dụ như một con thuyền hải tặc đang lắc lư;
Ví dụ như bãi cỏ xanh mướt dưới cầu trượt;
Ví dụ như một con búp bê sáng bóng và mềm mại
Ví dụ như... Anh trai nhỏ trầm mặc ít nói, lại ấm áp và chu đáo...
Ký ức cuối cùng là hình ảnh Kinh Hoằng Hiên thời thơ ấu, anh đanh cau mày nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo bởi vì tức giận mà căng thẳng. Anh giật lại khung ảnh, ném mạnh vào trong ngăn kéo tạo nên một tiếng động lớn. Anh chăm chú nhìn vào cô bé trước mặt, đôi mắt thâm trầm, khó đoán.
Mễ Mị lắc lắc đầu, quên đi ánh mắt cuối cùng của anh khi nhìn cô, ánh mắt đấy làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Cô hiểu được rằng, giấc mơ này là toàn bộ những ký ức khi còn bé của nguyên chủ. Vì nguyên chủ từ nhỏ sức khỏe không tốt nên mọi người xung quanh dỗ dành, chiều chuộng, cũng hạn chế chơi với cô. Trong thời thơ ấu ảm đạm và nhàm chán ấy, anh trai nhỏ luôn chơi với nguyên chủ, không coi cô là bệnh nhân mà đối xử được xem như là ánh trăng sáng trong lòng nguyên chủ. Và người anh này chính là người mà nguyên chủ luôn nhớ thương – Kinh Hoằng Hiên.
Ký ức bắt đầu từ góc nhìn của nguyên chủ, và tất cả những niềm vui, nỗi buồn cũng được diễn tả theo nội tâm của nguyên chủ.
Tuy nhiên, Mễ Mị không phải nguyên chủ, nhưng cô vẫn có thể hiểu được cảm giác mà nguyên chủ đã trải qua, nhưng điều mà cô ấn tượng nhất trong giấc mơ đó là khung ảnh bị Kinh Hoằng Hiên ném sâu vào trong ngăn kéo.
Chính là lúc nhìn thấy bức ảnh, cô cảm thấy trong lòng chấn động, giống bị dội một chậu nước lạnh, những mảnh ký ức bị vỡ nát. Mễ Mị giật mình tỉnh dậy.
Cô thấy người trong bức ảnh rất quen mắt, không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi?
"Tách" Mễ Mị bật đèn phòng ngủ lên, đứng dậy xuống giường rót cho mình một ly nước. Uống cốc nước xong, suy nghĩ của Mễ Mị trở nên rõ ràng hơn không ít.
Bước trên tấm thảm mềm mại, cô vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô đã thấy nó ở đâu?
Đột nhiên, Mễ Mị vội vàng đi về phía giường, cầm điện thoại di động mở weibo. Vào xem trang cá nhân của Kinh Hồng Phỉ.
Cô lướt nhanh xuống dưới, từng tấm ảnh cô ta đăng lướt qua trước mắt cô. Đến khoảng tháng 8 năm ngoái, Mễ Mị dừng lại.
Trong ảnh là Kinh Hồng Phỉ chụp ảnh cùng một cô gái, bối cảnh xem ra giống như đang ở quán cà phê.
Kinh Hồng Phỉ ngồi gần ông kính máy ảnh, vừa cười vừa ôm má. Ở phía sau có một cô gái, đang hướng về phía trước, hơi nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.
Mễ Mị phóng to ảnh, cắt Kinh Hồng Phỉ ra khỏi màn hình. Cô điều chỉnh vị trí bức ảnh cô gái vào chính giữa màn hình.
Trong bức ảnh cô gái đang mỉm cười, cùng người phụ nữ trong khung ảnh ở giấc mơ của cô có đuôi lông mày rất giống nhau!
Bên dưới bức ảnh kèm theo dòng chữ: Hôm nay đi mua sắm với Nhất Lâm.
Thì ra đây là nữ chính!
Cô nhớ ra rồi! Người phụ nữ trong khung ảnh kia, cùng Nghê Nhất Lâm này đặc biệt giống nhau!
Mễ Mị bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Ban ngày cô chỉ xem lướt qua những bức ảnh Kinh Hồng Phỉ chụp với bạn bè, đi du lịch, chụp ảnh với các minh tinh, ảnh tự sướng,... hầu hết là các bức ảnh ăn chơi vui vẻ, chỉ thỉnh thoảng đăng những dòng trạng thái buồn, không phát hiện ra cái gì đặc biệt. Về cơ bản cô chỉ xem lướt qua bức ảnh, không thực sự để ý những người trong đó.
Nếu không có sự giống nhau khó giải thích giữa người phụ nữ trong khung ảnh trong giấc mơ với nữ chính trong bức ảnh này, cô sẽ không thể nhớ nổi.
Như thể có một bí ẩn to lớn đang bị che giấu, Mễ Mị không thể kiềm chế mà đưa tay mở danh bạ trong điện thoại.
"A!"
Không, cô không thể!
Mễ Mị tắt điện thoại rồi ném nó lên giường. Không được, cô không thể gọi điện thoại cho Kinh Hoằng Hiên được.
Đây chỉ là sự nghi ngờ của cô, không có điều gì chứng minh nghi ngờ của cô là đúng. Dựa vào biểu hiện của Kinh Hoằng Hiên đối với người phụ nữ trong khung ảnh khi còn bé, mà cô tự ý cho rằng hai người họ rất giống nhau, chỉ sợ rằng sẽ biến khéo thành vụng, sẽ làm thay đổi diễn biến của cốt truyện. Cô không biết tình tiết tiếp theo của quyển truyện ra làm sao, làm như vậy sợ rằng cô sẽ trực tiếp bị điện giật cấp chín đi gặp Thượng Đế mất.
Mà đến cả cô còn có thể nhìn ra hai người bọn họ giống nhau thì Kinh Hoằng Hiên thông minh như vậy làm sao anh ta không nhận ra được chứ. Anh ta đang bày trò gì vậy? Đây là một vở kịch do chính anh ta bày ra?
Còn có một loại khả năng khác là hai người đó chỉ có gương mặt giống nhau, nhưng không hề liên quan gì đến nhau. Bởi vì Kinh Hoằng Hiên không thích người phụ nữ trong khung ảnh hồi nhỏ nên khi gặp nữ chính có gương mặt giống người đó nên anh đối với Nghê Nhất Lâm có mục đích xấu xa. Sau đó hai người dây dưa không dứt, yêu hận tình thù, anh càng ngày càng lún sâu vào tình yêu? Viết nên một câu chuyện tình cảm ngược tâm...
Lúc này, có hàng vạn câu chuyện cô tưởng tượng về nam nữ chính hiện lên trong đầu, càng ngày cô càng tưởng tượng nhiều chuyện kì quái và Mễ Mị không thể nào ngừng suy nghĩ của mình lại được.
Rốt cuộc mẹ nó là câu chuyện gì? Bá đạo, ngọt sủng, yêu sâu sắc, ngược tâm, ngược thân,...??
Nghĩ tới đây cô thử nhắm mắt lại nhìn sách trong đầu, trang sách lại có thể lật qua.
[ Nghê Nhất Lâm cảm thấy hôm nay mọi người có chút không thích hợp, luôn có người thỉnh thoảng nhìn cô, do dự không dám nói gì
Vào buổi trưa, Nghê Nhất Lâm đi ăn trưa với ba cô gái ở phòng hành chính. Một trong những cô gái đó không nhịn được đã hỏi cô.
"Nhất Lâm, người được nhắc tới trong tin tức có phải là cô không?"
"Hả? Tin tức gì?"
......
Nghê Nhất Lâm ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện cô, bỗng nhiên lắc đầu cười xán lạn: "Làm sao có thể là tôi được chứ, hôm qua tôi đi cùng bạn của tôi mà."
......
Nghê Nhất Lâm che giấu rất cẩn thận, mỉm cười yên lặng nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
......
"Thực xin lỗi Kinh tổng! Tôi, tôi đã nhìn thấy tin đồn đó. Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đã gây rắc rối cho anh! Xin anh hãy tha thứ cho tôi!"
......
"Cô không cần phải quan tâm đến chuyện này. Mấy loại tin đồn nhảm nhí này từ trước đến nay đều không đúng sự thật. Qua mấy ngày nữa sẽ không còn ai để ý đến nó nữa đâu." Kinh Hoàng Hiên ôn nhu nói, anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi chỉ muốn kết bạn với cô, không cần để ý đến lời nói của những người không liên quan."
Bạn bè, bạn bè... (Còn tiếp) ]
Ah ah ah! Có vấn đề và có vấn đề, cốt truyện này khác với những gì cô ấy tưởng tượng.
Nữ chính! Có gì đó không ổn!
Mễ Mị rối rắm lấy tay vò đầu. Hai chữ còn tiếp khiến cô như phát điên.
Hệ thống, thực sự khiến cho cô quá thất vọng. Cảm giác như cô đang đi trên chiếc siêu xe thể thao, mà ở bên cạnh lại có một ông chú đi chiếc xe đạp Nhật cũ.
Dù sao đi nữa! Cô nhất định phải gặp nghê Nhất Lâm.
"Xin chào?" Điện thoại vừa kết nối thì thanh âm của Kinh Hoằng Hiên từ trong micro truyền đến.
"Em còn chưa ngủ?"
"Ừm, làm sao vậy?"
"Ngày mai anh muốn mời em đi ăn cơm trưa."
"Được."
......
Mễ Mị lo lắng thấp thỏm chờ đợi, không một lời nhắc nhở của hệ thống cũng như không bị điện giật. Có vẻ như cô ấy đã đi đúng sự phát triển của cốt truyện ban đầu.
Mễ Mị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt đọc lại cuốn sách trong đầu. Bỗng nhiên cô mới phát hiện phía trên cuốn sách có một thứ lóe lên. Cô đã cố gắng tập trung nhìn vào nơi đó.
Sau đó, cô thấy một hàng phụ đề.
[Cơ thể linh hồn của ký chủ đã được khớp, bắt đầu nhập ký ức... Bởi vì sự gián đoạn tạm thời của máy chủ, bạn có muốn tiếp tục không?]
Lỗi (thao tác)! Lúc này còn giả vờ làm người tốt để làm gì? Tiếp tục đi!
Hình ảnh nhanh chóng nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu cô.