• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: R.S

Beta: Vô Ảnh

Trần nhà của sảnh lớn treo đầy pha lê to bằng lòng bàn tay, ánh sáng dịu nhẹ tỏa sáng lấp lánh xuống mặt đất. Bên cạnh đó còn có những dải đèn cầu vồng trải dài. Tất cả trông như sự giao thoa của bóng tối và ánh sáng, hệt một giấc mộng.

Mười hai người khiêu vũ cùng nhau, mấy người đàn ông đều chú ý đến Mễ Mị với Tần Vũ, người mặc bộ lễ phục của Tái Á đang quấy rầy cô.

"Mễ Mị, cậu có muốn tớ giúp cậu kích thích Kinh Hoằng Hiên chút không?" Tần Vũ dùng ánh mắt xấu xa hàm chứa chút ý tứ không rõ nhìn Mễ Mị. Mễ Mị không đáp lại, chỉ nhéo nhéo cánh tay mình.

"Thôi quên đi, tớ sợ cậu không đấu lại anh ấy."

Tần Vũ cười ra tiếng, biểu cảm có chút tiếc nuối nhưng không dính lấy cô về vụ đó nữa. Mễ Mị nhìn cậu ta như một con bướm xinh đẹp đang bay sang chỗ người khác.

Sau một hồi Mễ Mị đã tiếp sáu người khác nhau, có hơi mệt, cô liền một mình đến quầy rượu uống một ly nước trái cây cho đỡ khô họng, sau đó tựa vào cạnh bàn ngắm nhìn cảnh tượng mơ hồ trước mặt.

Kinh Hoằng Hiên kéo kéo đuôi hồ ly mềm mại, Mễ Mị liếc mắt đã nhận ra anh ở nơi thiếu ánh sáng này.

Không còn cách nào, anh hôm nay thật thu hút.

Mễ Mị im lặng nhìn Kinh Hoằng Hiên cất bước.

Thật ra cô đang suy nghĩ cẩn thận. Trước đó cô đã từng nói với anh, mối quan hệ của Tư Niên với Nghê Nhất Lâm không thuần khiết. Trên du thuyền, sau khi Kinh Hoằng Hiên phát hiện máy nghe lén, đương nhiên đoán ra thẻ bài gỗ của Tư Niên là của Nghê Nhất Lâm. Chơi theo cặp nên rõ ràng là Nghê Nhất Lâm cũng giữ thẻ gỗ của Tư Niên.

Thẻ của cô với Kinh Hoằng Hiên đúng lúc ấy lạc trong đám người.

Tại thời điểm cô không chú ý, Kinh Hoằng Hiên lại đổi được tấm thẻ bắt cặp với cô. Nghĩ đến đây, Mễ Mị lại nhớ đến Vương Quỳnh Nguyệt trên du thuyền đã chủ động đưa ra đề nghị trao đổi với cô để cô cầm được thẻ của Kinh Hoằng Hiên.

Lúc đó Mễ Mị đang bị mê hoặc nên bối rối, chưa có tâm trạng chú ý đến tên thẻ trong tay. Đến khi cô về phòng chuẩn bị cởi trang phục cosplay trên người mới biết thẻ cô nhận được là Kinh Hoằng Hiên.

Quanh co một hồi, cuối cùng hai người họ vẫn là một cặp.

Mễ Mị mím môi, cô vô thức đưa tay vuốt lỗ tai đang nóng dần lên cũng không thể ngăn chặn cảm xúc đang dao động trong lòng. Có thể nói, hành động của cô trong khoảng thời gian này vẫn khá là hiệu quả nhỉ.

Kinh Hoằng Hiên phải làm angel của cô.

Trong tầm mắt, Kinh Hoằng Hiên ngừng nhảy, kéo đuôi cáo đi về phía cô, cái đuôi màu đỏ thật dài di chuyển trên mặt đất, tựa như một con hồ ly thật đang nhàn hạ vẫy đuôi.

Mễ Mị đưa cho anh một ly rượu vang.

Ly thủy tinh hai người khẽ chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Em hỏi một vấn đề cuối cùng." Mễ Mị mở lời: "Anh đổi với ai vậy?"

"Tần Vũ. Hắn ta có ý đồ với em."

Hả??? Mễ Mị kinh ngạc.

Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị ngẩn người, cô quả thật vô cùng ngây thơ.

"Sao tự nhiên lại không tự tin vậy? Chuyện này cũng thường thôi, em đẹp như này, đương nhiên có người không sợ chết mà nhớ thương rồi." Kinh Hoằng Hiên nhẹ giọng thì thầm: "Không nhớ anh đã từng nói với em rằng gã chơi rất điên hả? Anh không thể giao em cho người ta được."

Mễ Mị: @@! Cho nên anh là bị hiếu thắng hả?!


Mọi xúc động trong lòng cô lập tức bay biến đi mất.

Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị bỗng nhiên chán nản, liền suy ngẫm lại lời nói của bản thân.

Hình như vẫn chưa nói sai gì mà... Sao lại buồn rồi?

Kinh Hoằng Hiên nhìn theo ánh mắt từ đằng xa, thấy Tần Vũ không hiểu sao lại chạy đến bên cạnh Nghê Nhất Lâm. Hai người ám muội ở cạnh nhau.

"Em đoán xem ở đây ai là angel của ai?" Kinh Hoằng Hiên tới gần Mễ Mị, đầu ngón tay chỉ sang: "Anh cảm thấy hai người họ là của nhau."

Mễ Mị thuận theo nhìn sang, không phát hiện điều gì khác lạ, hỏi lại: "Sao lại thế?''

"Bởi vì từ sau khi chúng ta xuất hiện, Tân Giai Hủy trước hết liếc sang phía gã (Tần Vũ), từ đầu tới chân đều đang đánh giá xem người này có mặc đồ mà cô ấy (Tân Giai Hủy) chọn không." Kinh Hoằng Hiên suy nghĩ rất logic: "Hơn nữa, hồi nãy khiêu vũ, áo Tân Giai Hủy bay, anh nhìn thấy bên trong có một nút thắt được khâu lại."

Ánh mắt hiếu kỳ của Mễ Mị hướng về Kinh Hoắc Hiên: "Anh có vẻ... rất giỏi quan sát."

Kinh Hoằng Hiên nháy mắt mấy cái.

Mễ Mị với Kinh Hoằng Hiên cũng không góp vui với angel công khai một nửa này, chỉ ở một bên vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm. Có thể do hoàn cảnh xung quanh ái muội, cũng có thể do âm nhạc rất say lòng, cũng có thể tiện lúc mà nói chuyện.

Cả Kinh Hoằng Hiên lẫn Mễ Mị đều nói nhiều hơn bình thường.

"Ấy! Hai người này trốn ở đây hẹn hò nhá. Lão Kinh chọn người quả không sai." Thu Viện Á cũng khát nước, đến bên bọn họ trêu chọc một hồi. Cô cầm cốc rượu đỏ, rất hợp trang phục ngày hôm nay, trông như một nữ vương ma cà rồng trong đêm tối.

Mễ Mị cười xấu xa sờ soạng chân dài của Thu Viện Á một lúc: "Cậu cũng rất đẹp nhá ~" Nói xong tay còn không thành thật định tiến lên.

Thu Viện Á lập tức xin lỗi: "Đừng! Đừng! Tớ đi đây! Tớ không đi không được hả!"

Thu Viện Á vội vã chạy đi, thẳng đến bên cạnh cây đàn piano.

Đùng! Đèn pha lê hoa lệ to lớn ở ngay phía trên đại sảnh sáng bừng.

Một tay Thu Viện Á lắc ly rượu, một tay đặt trên đàn piano.

Cô hơi ngâm nga, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

"Còn nhớ rõ nghi thức thần bí của chúng ta không?!"

"Đêm còn rất dài ~ "

Thu Viện Á khép đôi chân dài lại hơi tựa trên cây đàn, Phương Kỳ mặc trang phục hộ sĩ bên kia đi lướt qua mọi người đến bên bục đặt đàn, Trâu Tự Lượng đi theo phía sau ôm một cái hòm lớn.

"Tôi mẹ nó đến làm giúp việc à! Mấy người làm cái gì mà dùng hòm lớn như này!" Trâu Tự Lượng ôm cái hòm to bằng nửa người đặt xuống bục, định thuận tiện ngồi xuống bậc thang. Ai ngờ anh ta lại quên mất bản thân mặc trang phục khủng long bốn góc, cái đuôi to nhún một cái, suýt chút nữa là anh ngã sấp mặt.

"Hahahahaha!" Lập tức mọi người bị chọc cười lớn.

"Được rồi! Quà cũng đã sẵn sàng. Chúng ta bắt đầu thắp sáng các thiên thần nào!"

Thu Viện Á đi đến trước mặt từng người đàn ông, đưa mỗi người một bông hoa hồng.

"Đưa hoa hồng tặng cho người mà các cậu nghĩ rằng là angel. Nếu phía nữ gật đầu thì coi như các cậu đã thành công."

"Tuy nhiên!" Thu Viện Á cười thần bí: "Không phải cứ thiên thần nào gật đầu đều đúng là thiên thần bảo hộ của cậu, nếu không phải thì các cậu cũng tiêu đời."

Mọi người trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau hiểu ra thì vỗ tay hoan hô.

Đây không phải là phá đôi lứa quy mô lớn à! Nếu người nam tặng hoa không phải là angel thật mà người nữ lại có cảm giác với người nam này, hai người vẫn coi như thành công. Tuy nhiên hai ngày sau, angel thật sẽ đến trừng phạt người nam.

Nham hiểm quá đi mất! Cho dù thế nào thì đều phải chịu phạt hết.

"Đây không phải là bắt nạt phái nam hả!" Bây giờ vẫn có người cười hì hì phản đối: "Chọn sai cũng bởi vì đằng ấy quá quyến rũ, không thể trách chúng tôi được nhá ~"

"Haha, nói đúng nói đúng."

Thu Viện Á xua tay say no: "Cũng không hẳn nhá, nhỡ đâu angel cho cậu hôn người các cậu tặng hoa thì sao? Có thiên thần sa ngã nhưng cũng có thiên thần rất hiền lành thiện lương mà."

Phương Kỳ đứng một bên gật đầu, trực tiếp đưa ra thẻ gỗ có ghi tên Trâu Tự Lượng. Cô khoác vai bá cổ Trâu Tự Lượng, nghĩa khí mười phần nói: "Không sai, người anh em, ông cứ việc chọn, tôi đây nhất định sẽ thành toàn!"

"Cậu còn định không thừa nhận bộ quần áo này do cậu lấy cho tôi à!" Trâu Tự Lượng phát rồ.

"Fuck off!" Phương Kỳ tát cho một cái hất ra.

~~~~~~

Kinh Hoằng Hiên nhận được hoa hồng, không chút do dự tặng cho Mễ Mị

"My angel."

Kinh Hoắc Hiên mặc tạo hình của Nick, trên đầu có một đôi tai mềm mại khiến cho khuôn mặt anh khác lạ hẳn đi.

Hoa hồng vẫn đang dừng trước mắt cô.

Mễ Mị bỗng nhiên thấy hơi ngại.

Kết quả cuối cùng của vũ hội, có ba cặp thành công nhận nhau.

Kết quả này thực ra nằm ngoài dự kiến của Mễ Mị, Kinh Hồng Phỉ với Tư Niên không ngờ lại chia tay nhau, hai người đều không cầm thẻ bài của người kia.

Mễ Mị lúc đầu định đổi với Trâu Tự Lượng để cầm được thẻ của Kinh Hoằng Hiên, cho nên cô biết trong tay Trâu Tự Lượng cầm thẻ tên Kinh Hồng Phỉ. Trâu Tự Lượng lại tặng hoa hồng cho Phương Kỳ... Xem ra Phương Kỳ uy hiếp không cho đổi thẻ.

Nghê Nhất Lâm với Tần Vũ ghép đôi thành công, một đôi khác cũng là cặp khá ưa nhìn.

"Ái chà chà, bây giờ có ba nhóm. Thế nhưng quà tặng bí mật chi có một thôi. Hay là các cậu đấu với nhau một trận?"

"Đấu kiểu gì?"

"Chống đẩy!"

"Phía nữ nằm bên dưới!"

"Được được được!"

Một đám đông hóng hớt không ngại phiền hô lớn. Họ còn kéo cả đệm ra giữa.

Mễ Mị, Nghê Nhất Lâm với cô gái còn lại dưới sự thúc giục của mọi người nằm trên tấm đệm. Bạn cặp mà họ chọn phải chống tay ở trên.

Mọi người hô rất ồn ào, Mễ Mị nằm trên đệm mềm, đuôi con thỏ bị cấn sau lưng. Ánh đèn chói lọi ngoài hành lang làm cô phải nheo mắt lại, giờ đây bạn bè từ trên cao nhìn xuống, không hiểu sao cô rất hồi hộp, tìm kiếm xung quanh một vòng mới thấy cái đuôi cáo đi đến bên cạnh, Mễ Mị nhìn sang, Kinh Hoằng Hiên đứng cách cô rất gần.

Cô nhìn tay Kinh Hoằng Hiên đang sờ sờ bên hông, cởi cái đuôi cáo rất lớn để sang một bên. Sau đó quỳ xuống, hai tai để hai bên tai của cô, che kín khắp người cô, rất nghiêm túc.

Ánh đèn trên đỉnh đầu không còn chói thẳng vào mắt cô nữa, cô nhìn khắp nơi, gầm trời cuối đất đều bị anh phủ lấy, hơi thở của hai người phả lên mặt nhau.

Mễ Mị khẩn trương nuốt nước miếng.

Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng hỏi cô: "Em muốn thắng hả?"

Mễ Mị gật đầu.

Ánh đèn bên trên khiến anh như tỏa ra vầng sáng, Kinh Hoắc Hiên nhe răng cười khẽ, quyến rũ lòng người.

"Chuẩn bị! Bắt đầu!"

Ba người con trai bắt đầu động tác.

Gương mặt chợt bị rút ngắn khoảng cách, Mễ Mị không nhịn được muốn lui về phía sau, nhưng không thể. Kinh Hoắc Hiên cứ liên tục lại gần cô, hai tay Mễ Mị nắm chặt lấy quần áo của bản thân.

Bên tai đều là nhịp thở đều đặn của Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị nín thở, cố gắng biến chính mình thành một tảng đá.

Bỗng nhiên, mọi người xung quanh hưng phấn thét lên chói tai, mặt Mễ Mị đỏ lựng cuối cùng không nhịn được run run thở ra.

"Ấy ấy ấy! Chạm vào ngực rồi! Anh Kinh cũng đừng không kiềm chế được như thế chứ hahaha."

"Ối dồi ôi mặt Mễ Mị đỏ lựng cả lên rồi kìa!"

Mễ Mị cũng không biết ai bắt đầu trước, đầu óc cô loạn hết cả lên, người nóng như lửa. Cô muốn tránh, nhưng làm gì còn đường thoát!

Kinh Hoằng Hiên thấy được sự ngại ngùng của cô, cánh tay chống thay đổi góc độ, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người.

"Không được không được! Anh Kinh làm sai tư thế nhá, phải áp sát xuống đất chứ!"

"Đúng đúng đúng! Mấy cái này không tính nhá! 40!"

"Đừng lười biếng nhá tổng giám đốc, Mị Mị còn đang chờ phần thắng thuộc về anh!" Nói xong còn có người quỳ xuống xem khuỷu tay của Kinh Hoắc Hiên, giám sát để mỗi động tác đều phải hoàn hảo xinh đẹp.

Thật là một đám chỉ biết gây chuyện!!!!!!!!!!!!!!!! Tại sao mình lại đồng ý chơi trò này chứ aaa xấu hổ chết mất thôi!!!!!!!!!!!!!!!!

Mễ Mị đỏ nóng cả mặt, cuối cùng xấu hổ giận dữ nhắm chặt mắt, dáng vẻ thấy chết không sờn!

Ngực hai người ma sát, giây lát lướt qua nhau, nhưng cũng rất nhanh lại đụng chạm, liên miên không ngừng.

Đuôi thỏ tròn tròn hơi đẩy thắt lưng của cô lên, Kinh Hoắc Hiên mỗi lần hạ người, cô đều có cảm giác như hạ thể của hai người chạm vào nhau, máu trong huyết mạch cuồn cuộn làm tay chân bủn rủn, Mễ Mị không nhịn được uốn éo sang bên cạnh.

"Đừng nhúc nhích!"

Cô không dám cử động nữa, mỗi hơi thở phả lên mặt cô đều khiến cô không thể kiềm chế mà lấy hai tay che mắt.

"Hahahahha! Mễ Mị ngại kìa, không muốn mọi người nhìn!"

Chết mất thôi AoA

Không thời gian như thể bị ngăn cách, ánh đèn, cười đùa, ồn ào dần mơ hồ trong cảm giác của cô. Thứ lưu lại duy nhất chỉ có hơi thở ngày càng mạnh của người kia, với tiếng tim đập mạnh mẽ của bản thân.

Bình tĩnh bình tĩnh! QAQ

Mễ Mị không ngừng tự mình thôi miên, cô không thể nào vì quá căng thẳng mà uống thuốc được!

"Cố lên cố lên! 60 cái!"

"Hehehe, lão Kinh rất mạnh nha! ~ "

"80! Lợi hại lợi hại, chăm chỉ quá đấy ~ "

"90! Ai nhanh hơn đây!"

"Tần Vũ! Đừng chơi ăn gian nhá, ai lại áp luôn trên người con gái nhà người ta thế hahahaha!"

Mễ Mị hơi mê man vì muốn phân tán lực chú ý, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tần Vũ nửa nằm trên người Nghê Nhất Lâm, tay hơi chỉ về phía mọi người: "Không được không được, 100 cái là giới hạn."

"Bao nhiêu cái rồi?" m thanh gợi cảm trầm ấm lọt vào tai cô.

Mễ Mị hoàn hồn, mặt Kinh Hoằng Hiên phóng đại chạm vào mặt cô, lập tức rời đi, lại thấp xuống. Đây là lần đầu cô nghe tiếng thở dốc của anh khi nói chuyện, quyến rũ chết mất.

Họ cùng nhau. Mồ hôi trên trán đổ ào ào, hơi thở hơi loạn phả lên mặt cô, tràn ngập mùi hormone.

Mễ Mị chịu thua.

"Quên, đã quên mất rồi..."

"Má nó ghê thật! Thắng rồi mà còn chưa dừng, đây không phải là làm đến sáng à hahahaha."

Hai tay Kinh Hoác Hiên hơi dùng sức, rời khỏi người Mễ Mị, thở một hơi thật dài. Mồ hôi trên trán chảy xuống, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.

Anh rũ mắt vươn tay, kéo Mễ Mị trên mặt đất lên. Mễ Mị chóng mặt, lúc này mới phát hiện ra họ là đội trụ lại cuối cùng.

"Thắng rồi thắng rồi! Phần thưởng là của đội này nhé!" Thu Viện Á vui vẻ để hòm quà trước mặt hai người, đồng thời to giọng tuyên bố: "Alo alo alo!!! Phần thưởng chính là một đêm hai người tại đảo san hô!"

"Cuối cùng giải thưởng to nhất là một đêm ngắm sao băng, dã ngoại cắm trại trên đảo san hô đẹp nhất Ryugu!"

Trong hòm là một bộ chăn đệm.

Mễ Mị còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác lúc nãy, lập tức bị tin này chấn động! Rõ ràng trước đấy bảo thưởng cái khác cơ mà! Sao lại là đêm hải đảo? Đừng bảo là mai hai người đi nhá?!

Mễ mị trợn mắt há hốc mồm nhìn Thu Viện Á. Thu Viện Á chạy xuống ôm lấy Mễ Mị, vui ơi là vui nói bên tai cô.

"Quy tắc đã bị tổng tài nhà cậu đổi rồi, đổi qua đổi lại, rõ là chỉ định chơi một tí thôi! Hai người qua đêm với nhau, thích không thích không!!??"

Chết mất! Tôi mẹ nhà nó vui đến phát bệnh rồi được chưa!!!

Vòng vo tam quốc mãi rồi cuối cùng cậu lại nói cho tôi phần thưởng bị đổi, đi dã ngoại cắm trại???

Cái mồm tôi sao lại hại thế chứ? Tôi không cần phần thưởng được không?

Kinh Hoằng Hiên khom người ôm đống chăn nệm đến, một đống nho nhỏ rơi ào xuống.

Nhìn nhãn thì hóa ra là một xấp Durex...

Thật là chị em tốt của nhau mà...

Mễ Mị bối rối ngước mắt lên, bắt gặp đúng ánh mắt nửa cười nửa không của Kinh Hoằng Hiên.

Chạy, chạy thôi! Không liên quan gì tới tôi! (╯‵□′)╯︵┻━┻

——

Ở dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Mễ Mị theo sau Kinh Hoắc Hiên rời khỏi biệt thự, bước lên thuyền nhỏ, ra đảo san hô.

"Chơi vui vẻ nha! ~~~~~~ "

Xa xa còn vọng đến tiếng chúc mừng của mọi người.

Quần đảo Hidani thực chất là một đảo lớn bao gồm vô số đảo nhỏ xung quanh. Đảo nhỏ có diện tích lớn nhất là Ryugu, có kích cỡ hòn đá, chỉ có thể nhô ra biển khi thủy triều xuống, có thể ngắm được bầu trời đêm đầy sao.

Mễ Mị ôm gối ngắm lều đã được dựng xong, trán đầy vạch đen.

Thu Viện Á hành động cũng nhanh quá rồi đấy, dựng xong cả lều luôn.

Kinh Hoằng Hiên ném chăn vào trong lều, xoay người thấy Mễ Mị để gối lên một khối đá san hô, ngồi ôm đầu gối ngắm nhìn bầu trời.

Kinh Hoằng Hiên đến bên ngồi cạnh cô.

"Không muốn ngủ?"

Mễ Mị lắc mạnh đầu.

"Đẹp không?"

Mễ Mị gật đầu.

Đẹp chứ. Biển trời gặp nhau, ánh sao lấp lánh, ánh trăng dịu dàng. Thật sự rất đẹp đẽ.

"Anh dẫn em đi xem chỗ còn đẹp hơn."

——

Xa xa, một du thuyền xa hoa hình con tàu chạy hướng về bên này, dừng ngay bên bờ.

Thang cuốn tự động buông xuống, nhân viên ngồi trên thuyền dài đi xuống: "Ông chủ."

Kinh Hoằng Hiên e hèm ý bảo: "Đêm nay không cần cậu, ở trong này nghỉ ngơi đi, trong lều có chăn màn các thứ đủ cả đấy."

Nói xong nhấc chân đi lên cầu thang, lại vươn tay về phía Mễ Mị: "Đi, anh dẫn em đi xem trời sao còn đẹp hơn."

Phong cảnh trước mắt kéo dài tưởng chừng như vô hạn, Kinh Hoằng Hiên nhìn từ trên cao xuống kéo tay cô. Bỗng nhiên Mễ Mị lại nhớ tới điển cố của thần thoại: Cô là người cá nơi đáy đại dương thời nhà Thanh, cá biến thành đại bàng giang rộng sải cánh trên cao.

(Gốc Mai kia thanh minh, hóa côn vì bằng 一朝清明,化鯤為鵬)

Mễ Mị vươn tay, tay nắm chặt lại như muốn níu kéo những vì tinh tú.

——

——

Ngay cả vào ban đêm, du thuyền cũng như bóng đèn di động lướt trên biển.

Thuyền trưởng đứng ở rặng san hô nhìn du thuyền càng ngày càng đi xa, tựa như một chiếc lá bay theo gió.

Anh ta yên lặng lấy điện thoại ra đăng một status.

[ Biển lớn, cô đơn nơi đảo nhỏ, tôi - đêm bi thảm nhất trong cuộc đời của một cẩu độc thân... ]

——

——

Mễ Mị với Kinh Hoằng Hiên sau khi lên thuyền đi đảo nhỏ xong thì mọi người lại quay lại trong biệt thự...

Tần Vũ nhìn Nghê Nhất Lâm bỗng nhiên mở miệng nói với mọi người: "Này, hạng nhất có thưởng lớn thì hai đôi còn lại cũng không kém mà, không thể nào trắng tay ra về chứ ~ Người chủ trì an ủi người ta chút cũng được mà!"

Một người khác cũng ồn ào theo: "Đúng đấy!"

Thu Viện Á, Phương Kỳ nghe thấy đề nghị này đã liếc nhau nảy ra ý hay rồi. Thu Viện Á hỏi Tần Vũ: "Cậu muốn được thưởng cái gì? Tự mình đặt thưởng đi xem nào."

"Như này... Không hay lắm." Bỗng nhiên có một giọng nói xen vào.

Tư Niên.

Anh ta đưa mắt nhìn: "Nhỡ bên nữ không đồng ý thì sao."

Lập tức, ánh mắt của mọi người đều đặt trên hai người con gái. Cặp kia cũng thích chơi, cô gái nói thẳng: "Em không sao hết."


Như vậy chỉ còn lại Nghê Nhất Lâm, cô cúi đầu xuống: "Tôi tùy theo mọi người."


Sắc mặt Tư Niên lúc này suy sụp hẳn, tuy rằng che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị người ngồi cạnh nhận ra. Kinh Hồng Phỉ lại càng nhạy cảm hơn.


Thu Viện Á hạnh phúc gửi tin nhắn cho Mễ Mị.


[ Mị baby, quay lại đây đi!!! Chúng ta mở trận đấu sống chết nào!!! ] (tu la tràng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK