Beta: Bom
Mễ Mị không để ý đến người phía sau, cô đi từ góc vườn ra ngoài, dọc theo ánh đèn sáng trưng hai bên đường lát đá đến đại sảnh của yến hội.
Sự xuất hiện của người đàn ông tự nhận là Ninh Tuấn không làm cô bất ngờ. Ký ức của nguyên chủ cũng không có gì liên quan đến người này, từ sau khi cô xuyên không qua cũng không có chút kịch bản nào nói về người đàn ông họ Ninh, vì vậy Mễ Mị đơn giản cho rằng, anh ta chỉ là một khách mời vô tình dính vào drama.
Cô bây giờ đặt hết sự tập trung lên người Nghê Nhất Lâm vừa rời đi.
Kể từ khi Kinh Hồng Phỉ xuất hiện và cảnh cáo cô không được hành động thiếu suy nghĩ, anh đã chuẩn bị rất kỹ càng. Thế nhưng, anh cũng chưa nói với cô rốt cuộc sẽ làm gì với Nghê Nhất Lâm.
Lúc này hình tượng của Kinh Hồng Phỉ chính là một bảo mẫu với cây chổi lông gà trên tay, liên tục cù cô nhưng lại không cho cô cười.
Mễ Mị không nhịn được mà châm chọc Kinh Hồng Phỉ trong lòng. Ra vẻ thần bí, không hiểu đạo làm người gì cả. Tôi hào phóng nhắc nhở cô đề phòng bạn thân lẫn một thằng khốn, thì cô phải làm theo kịch bản chút chứ!
Điều duy nhất cô biết bây giờ là lúc chuẩn bị xuất ngoại cô bị Kinh Hồng Phỉ ngăn cản, hệ thống không hề trừng phạt cô.
Nghĩ vậy, Mễ Mị cảm kích ngửa mặt lên trời. Hệ thống! Mày trừng phạt tao nhiều lần như thế, giờ tao chỉ muốn cầu xin một câu thôi:
Đừng có chậm chạp nữa!
Phục vụ đứng ở cửa phòng tiệc cười cúi đầu chào cô. Mễ Mị nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, trở lại yến hội linh đình ăn uống.
Cô giống như vẫn đang đi dạo bên ngoài, sau khi về sảnh tiệc, đầu tiên nói một câu với anh trai nhà mình, để Mễ Quan yên tâm.
"Đừng có đi đến mấy nơi không có người." Trong lòng anh, em gái vẫn còn bé nhỏ, chỉ sợ cô đi lung tung gặp chuyện bất trắc.
"Em chỉ ở quanh quanh vườn hoa hít thở không khí tí thôi." Mễ Mị nhẹ nhàng an ủi anh trai.
Mễ Mị lấy từ trong tay phục vụ một ly nước trái cây, thảnh thơi dạo một vòng quanh vũ hội.
Cả Kinh Hồng Phỉ lẫn Nghê Nhất Lâm đều không thấy đâu.
Lòng Mễ Mị ngay lập tức trầm xuống. Cảm giác không nắm chắc mọi chuyện như này rất không tốt. Cô đây giỏi nhất chính là tưởng tượng. Vừa không thấy bóng dáng hai người kia, trong đầu cô đã suy diễn ra n loại tình huống giằng xé trong tâm trí cô.
...
"Á!"
Cô đang suy ngẫm xem có nên tìm sang chỗ khác không thì bên hông bỗng có một cánh tay, kéo cô sang bên trái một ít làm cô giật mình kêu lên.
Mễ Mị bất ngờ bị ôm eo, sợ đến mức trái tim đập thịch thịch, trên trán đổ cả mồ hôi.
Một cánh tay trần trụi bị che bằng một tấm vải trơn, mùi hương cây tùng quen thuộc tràn vào trong mũi. Vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt của Kinh Hoắc Hiên.
"Đi đứng cẩn thận."
Mễ Mị nhìn theo hướng của anh xoay người về phía sau, mới thấy một cô gái trẻ tuổi mặc váy trắng bạc đứng sau cô. Nếu không nhờ Kinh Hoắc Hiên kéo sang thì đã đâm phải rồi.
Cô gái váy trắng giờ mới hoàn hồn, như nhận ra tình huống suýt chút vừa xảy ra, nở nụ cười xin lỗi: "Hình như tôi vừa suýt đâm phải cô Mễ?"
Mễ Mị cũng mỉm cười lắc đầu: "Không phải, do tôi mất tập trung." Cô gái váy trắng nhìn sang Kinh Hoắc Hiên bên cạnh cô, như định bắt chuyện thì Kinh Hoắc Hiên đã ôm lấy thắt lưng Mễ Mị, gật nhẹ đầu rời đi.
Kinh Hoắc Hiên cúi đầu hỏi: "Đang tìm cái gì mà cứ nhìn đông nhìn tây thế?" Cái tay ôm eo cô vẫn giữ chặt không buông.
"Không có gì. Nhìn thấy một người quen thôi, mà chắc do em nhìn nhầm." Mễ Mĩ lưng thẳng tắp, cảm nhận độ ấm cách tấm vải kia làm cho cô dựng tóc gáy.
Lúc này, đèn trong phòng hơi tối đi, âm nhạc vang lên. Vũ hội của tiệc tối bắt đầu.
Không ít người đã cùng bạn nhảy đi ra giữa nhảy một điệu.
Kinh Hoắc Hiên hơi cúi đầu, thì thầm giọng nói hoàn hảo vào tai cô: "Chúng ta nhảy một điệu đi." Không đợi Mễ Mị kịp từ chối, anh đã ôm cô đi vào sàn nhảy.
Ai đồng ý làm bạn nhảy của anh thế!?
Mễ Mị nâng hai tay lên cùng Kinh Hoắc Hiên, dưới sự hướng dẫn của anh, hai người nhẹ nhàng xoay vòng.
Bờ ngực rộng lớn của Kinh Hoắc Hiên ở ngay trước mắt cô, hơi nhìn lên là cái cằm hơi vểnh, cúi đầu xuống là đôi chân rắn chắc. Cuối cùng Mễ Mị cố định ánh mắt ở cúc áo tây trang của Kinh Hoắc Hiên, chăm chú như thể làm cháy được một lỗ trên quần áo người ta.
Mình đang đối diện một cái củ cải lớn, không phải con người.
Lúc Mễ Mị đang tự thôi miên bản thân, bỗng nhiên cảm giác được bàn tay đặt trên lưng cô hơi dịch chuyển lên phía trên.
Mễ Mị kinh ngạc trừng lớn mắt, đôi mắt ngập tràn sự không thể tin nổi nhìn Kinh Hoắc Hiên.
Thấy đôi mắt khiếp sợ của cô, Kinh Hoắc Hiên nhíu mày tiếp tục động tác, sờ nhẹ cái lưng hở ra của cô.
Vãi cứt!!!
Bàn tay đặt trên cánh tay Kinh Hoắc Hiên của Mễ Mị nắm chặt, theo phản xạ nhéo mạnh một cái.
Làm càn!!!
Sau đó, cô thấy khóe môi anh hơi nhếch lên, cái tay trên lưng rời đi, đầu ngón tay cầm một thứ hơi xanh xanh.
Là lá cây.
Mễ Mị thấy cái lá thì giật mình hơi há mồm. Trong mắt Kinh Hoắc Hiên thì biểu cảm giật mình, không dám tin cho đến bực mình rồi lại sững sờ ngây ngốc, muốn nói lại thôi của Mễ Mị khiến cho anh nổi tâm ác ma.
Anh bất ngờ thu nhỏ khoảng cách của hai người, ngực như chạm vào nhau, đầu và cổ so le nhau, Kinh Hoắc Hiên cúi đầu xuống lỗ tai cô nhẹ nhàng thầm thì.
"Ra ngoài không?"
"Ừm... Đi dạo cho thoáng chút."
Kinh Hoắc Hiên đỡ eo cô thay đổi tư thế. Bỗng nhiên gần nhau vô cùng, Mễ Mị không thể không để cả hai tay bám trên lồng ngực của Kinh Hoắc Hiên.
Như cảm nhận được nhịp thở của đối phương, khoảng cách này khiến cho cô phải nín thở.
"Nãy ở bồn hoa bên kia xem cùng Kinh Hồng Phỉ vui không?"
Mễ Mị không nhịn được run lên trong lòng anh, ngón tay nắm chặt áo vest tạo một vết nhăn. Trong lòng cũng phát run theo từng chữ của anh phát ra.
"Em nãy về muộn xíu thôi thì có thể bê cả hoa về rồi đấy."
Kinh Hoắc Hiên vẫn cầm cái lá kia trên tay, nhìn đỉnh đầu Mễ Mị, thấy đôi lông mi dài, cái mũi nhỏ. Cô nằm trong lòng anh ngoan ngoãn lạ thường. Anh cười khẽ, không nhịn được nâng tay đặt cái lá trên tóc cô.
Mễ Mị không giống vẻ ngoài bình tĩnh, từng giây trôi qua đối mặt với bộ dạng bình chân như vại của Kinh Hoắc Hiên làm cô không tài nào thở nổi.
Dù sao tôi cũng là em gái lớn lên cùng anh, giờ là vị hôn thê mà!
"Anh không thể nhẹ nhàng với em chút hả?"
"Anh tưởng em thích anh thẳng thắn."
Mễ Mị không nhìn được lườm anh, anh cho rằng như nào thì nó là như thế à?
Nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy Kinh Hoắc Hiên lúc xuyên qua là bị điện giật, ngay sau đó phải chịu phạt mấy lần đều do anh.
Chỉ vì là vị hôn thê của anh mà phải nhạt nhòa làm nền cho ánh hào quang nữ chính, anh 80% là đồng phạm. Nhất thời, Mễ Mị cảm thấy kẻ thù lớn nhất của kiếp này chính là anh.
"Anh đối xử với em chẳng ra gì. Em phải trả thù anh!"
"Em định trả thù như nào?"
Ngón tay Mễ Mị bỗng nhiên cấu chặt vào phần thịt mềm trên tay của anh, dùng sức nhéo mạnh, như một chú cừu tức giận tột cùng nghiến răng nghiến lợi.
"MAU! CHÓNG! GẢ! CHO! ANH!"
Kinh Hoắc Hiên cười ra tiếng.
Không hiểu trong đầu Mễ Mị chứa những cái gì mà nghĩ ra được mấy cái hay ho để nói thế.
Trong mắt người ngoài, Kinh tổng của Túng Thế đang thân mật ôm vị hôn thê của anh cùng nhảy, Kinh Hoắc Hiên chiều chuộng nhẹ giọng nói thầm bên tai cô, khiến cho người đẹp ngượng chín mặt vùi đầu vào ngực anh.
Ngọt ngào khăng khít.
Không biết hai người nói gì mà Kinh Hoắc Hiên cười rất thoải mái, đẹp trai khiến cho người ta mù cả mắt.
Hết một điệu, hai người như một cặp trời sinh, Kinh Hoắc Hiên kéo cô theo người đi xã giao.
Mễ Mị vất vả một lúc lâu mới được thả. Tiệc tối lúc này đã đi vào hồi cuối, Mễ Mị sốt ruột nhìn xung quanh.
Không thấy Nghê Nhất Lâm đâu cả!
Cô vẫn còn phải làm một quả hất rượu nữa mà. Nữ chính phải phối hợp diễn cùng tôi giờ chạy đâu rồi!!!
Mễ Mị đi tìm quản lý phụ trách.
"Ở đây cô có thấy một phục vụ nào tên Nghê Nhất Lâm đang ở đâu không?"
"Ngại quá cô Mễ, đúng là có một phục vụ như vậy, nhưng cô ấy đã đi rồi ạ."
Mễ Mị gật đầu với quản lý, bình tĩnh xoay người rời đi. Cô không để ý tới quản lý phía sau mà lộ ra cảm xúc đang xao động của mình, nhanh chóng rời đi.
Đi rồi?
Mễ Mị kinh ngạc, cốt truyện còn chưa bắt đầu đã hết? Một tuần tập luyện của tôi?
Yến hội kết thúc, Mễ Mị về nhà với anh trai. Khi chuẩn bị rời đi cô vẫn cố quét mắt một vòng quanh phòng tiệc.
Vẫn không thấy bóng dáng Nghê Nhất Lâm đâu.
Trên đường đi cô vẫn không yên lòng. Về nhà xong, Mễ Mị cuối cùng mới được phép thả lỏng, lập tức gọi cho Kinh Hồng Phỉ.
"Cô đem Nghê Nhất Lâm đi đâu rồi?"
"Chẹp, không phải bảo không cần cô quản à? Không có chuyện gì nữa thì cúp đây."
Giọng Kinh Hồng Phỉ trong điện thoại đầy sự không kiên nhẫn, muốn cúp máy ngay lập tức. Mễ Mị lập tức có dự cảm không tốt.
"Kinh Hồng Phỉ, giết người là phạm pháp..."
"Aish, tôi có giết thì cũng do cô ta đáng chết."
Đùng. Kinh Hồng Phỉ cúp máy.
Hay! Hay cho Kinh Hồng Phỉ, cô không thể làm như vậy mà! Sau đó cô gọi lại thì đầu bên kia đều báo bận, lại gọi tiếp thì thuê bao.
Mễ Mị không biết phải làm sao, trong lòng không nỡ, lại giao nhiệm vụ cho cẩu tử thuê trước đó.
[ Đến trường học của Nghê Nhất Lâm theo dõi, tôi muốn biết đầu tiên lúc mấy giờ cô ta về trường. ]
——
"Phế vật! Phế vật!"
Kinh Hồng Phỉ cúp máy xong tức đến bốc hỏa. Hai người đàn ông to cao thế mà làm gì một người phụ nữ đang hôn mê.
Không là phế vật là cái gì?
Đôi giày cao gót chịu đủ tức giận bị cô đá bay.
Vụ vòng tay ngọc trai cho thấy Kinh Hồng Phỉ cô không phải là không bực mình, cô biết Tư Niên thích Nghê Nhất Lâm, Nghê Nhất Lâm cứ giả ngu mãi, hai người này đều cho rằng cô là con ngốc, bực hết cả mình.
Nhưng người càng tức giận lại càng biết phải bình tĩnh.
Bực mình có ích gì? Tao phải cho chúng mày bị làm sao thì mới hả giận được.
Cô mua chuộc một phục vụ, lừa Nghê Nhất Lâm ra nơi hẻo lánh đánh thuốc mê, đưa cô ta cho hai người đàn ông cao to ra khách sạn đã chuẩn bị trước.
Ở đấy đã có ba người chuẩn bị để quay video clip gửi cho cô.
Ảnh với video định sẽ gửi cho các sinh viên đại học trường Nghê Nhất Lâm.
Nghê Nhất Lâm không phải crush của Tư Niên à? Đã thế cho cả hai người sống không bằng chết luôn.
Kết quả: Thế mà lạc mất Nghê Nhất Lâm luôn rồi!
Lạc đến mức tìm chỗ nào cũng không thấy đâu.
Kinh Hồng Phỉ bực đến mức chỉ hận không thể nôn ra máu.
——
Trong phòng khách sạn.
Ba người một vạm vỡ, một yếu đuối, một béo phì đang chơi đấu địa chủ. Ba người đều chờ đến mất kiên nhất, lại không được ngủ, đành lôi bài ra chơi.
Bọn họ ngồi nói chuyện.
"Trước đấy chưa nghĩ đến, giờ rảnh rỗi sinh nông nổi, chúng ta làm như này sẽ không bị làm sao chứ?" Người vạm vỡ hỏi.
"Bị làm sao? Không phải là đ** gái xong chụp tí ảnh thôi à? Mấy anh em kỹ thuật tốt như này, cô em kiếm hời rồi." Người béo trả lời.
"Rốt cuộc còn đến không thế? Tao buồn ngủ muốn chết rồi." Người gầy gầy nói.
Điện thoại người béo kêu lên, là quản đốc của bọn họ.
"Alo anh Vương ~"
"Há? Không làm nữa? Thế tiền..."
"Okok, anh nghỉ ngơi sớm nhá, em nói với bọn kia một tiếng đã.
Anh béo cúp máy xong hớn hở nói với hai người kia.
"Hehehe anh em, bên kia bảo không cần làm gì nữa, vẫn trả tiền.''
"Ôi! Yêu thế cơ chứ, về nhà ngủ đây, chào."
"Tôi không về, dù sao phòng này thuê rồi, ngủ đây một đêm."
Ba người không phải làm gì mà vẫn có tiền, người như phiêu phiêu bay lên, vui vẻ chào nhau.
...
Mà thật ra, ở phòng bên cạnh mà họ không biết, Nghê Nhất Lâm không ai tìm thấy đang nằm ở đó.