Beta: Vô Ảnh
"Mễ Mị!"
Mễ Mị hiện tại đang trong tình trạng mê man, ý thức của cô dần biến mất. Cô chỉ có thể cảm nhận phần trên của cơ thể đang dựa vào một vòng tay ấm áp và vững chắc.
Kinh Hoằng Hiên vượt qua khoảng trống, anh nhấc cằm của cô lên, ấn mạnh vào huyệt thái dương của cô.
"Mễ Mị! Cố chống chịu, anh ngay lập tức gọi xe cứu thương."
Vừa dứt lời, Kinh Hoằng Hiên vòng tay ra phía sau mở cửa xe ra, anh bế Mễ Mị lên, và đặt cô nằm ở chiếc ghế dài phía sau.
Gọi xe cứu thương cái đầu nhà anh ý...
Mễ Mị một bệnh nhất sắp chết, cô đã cố dùng hết chút ý thức còn sót lại của mình để ngăn cản anh. Hiện tại khoảng cách giữa cô và Kinh Hoằng Hiên rất gần nhau. Cô giơ tay lên khẽ nhéo lỗ tai của anh, ép anh cúi đầu nhìn mình.
"Anh Hoằng Hiên, anh nhất định phải giúp em, hãy mang em đến gặp bác sĩ La, anh hứa với em đi mà!" Đôi mắt của Mễ Mị dần tối sầm lại, cô cố gắng chống chịu, cô nhìn người trước mặt, hơi thở của cô dần trở nên nặng nề, tất cả hơi thở của cô đều phả lên mặt của anh.
"Nếu không —— em sẽ chết cho anh xem!"
Cơ thể nhỏ bé yếu ớt nằm gọn trong vòng tay của anh, nó mong manh đến mức anh sợ cầm không vững, khuôn mặt xinh đẹp đó chỉ cách anh tầm khoảng một ngón tay. Anh có thể cảm thấy hơi thở ngày càng yếu của cô.
Anh không biết cô lôi sự kiên cường này từ đâu ra, một tay thì dùng sức nhéo lỗ tai của anh, khóe môi của cô sắp chạm vào cằm của anh.
Nhất quyết không đi bệnh viện.
Còn dám uy hiếp anh.
Kinh Hoằng Hiên cúi đầu nhìn cô gái trước mặt. Anh nhíu mày lại, động tác của anh rất dứt khoát. Anh ngay lập tức đặt Mễ Mị nằm xuống, anh cởi áo vest ra rồi đắp lên người Mễ Mị.
"Em mau thả tay xuống, anh lập tức đưa em đến gặp bác sĩ La!"
Mễ Mị nghe được lời hứa của người kia, cô mới chịu thả tay xuống.
Kinh Hoằng Hiên sợ trong lúc di chuyển Mễ Mị sẽ bị ngã. Anh không thèm để tâm tới chiếc áo vest đắt tiền, anh dùng nó để cuốn Mễ Mị lại và cố định cơ thể của cô, anh cởi mấy nút áo phía trên của cô ra.
Anh không biết cách xử lý cấp cứu người bị bệnh tim, nhưng dựa theo lẽ thường, anh nghĩ mình nên cố định cơ thể Mễ Mị vào một chỗ, và không được để cho cô cử động.
"Em hãy kiên trì chịu đựng, năm phút nữa chúng ta sẽ đi đến tới nơi."
Mễ Mị không thể nghe rõ được lời của anh nói, cả cơ thể cô run bần bật, ngoại trừ tiếng thở ra cô không thể nghe bất cứ âm thanh gì.
"Bác sĩ La, tôi là vị hôn phu của Mễ Mị, hiện tại tình hình sức khỏe cô ấy không được tốt, ngài có ở bệnh viện không ạ?"
"Tôi đang ở đấy! Cậu hãy mau chóng đưa cô ấy đến đây!"
Kinh Hoằng Hiên khởi động xe, anh tìm trên bản đồ vị trí bệnh viện tư của Bác sĩ La, anh lập tức lái xe đi thẳng đến đó.
La Minh là vị bác sĩ kiêm giáo sư nổi tiếng ở thành phố H. Trừ ngày cuối tuần, ông ấy thường tham dự các hội thảo lớn, hoặc là đi đến thành phố khác để khám chữa bệnh miễn phí cho mọi người. Thì hầu hết thời gian ông ấy đều ở trong bệnh viện để nghiên cứu thuốc.
Ngày hôm nay, ông ấy cùng cấp dưới của mình đang tiến hành lập đồ án phương pháp chữa trị cho bệnh nhân. Thì đúng lúc này, Kinh Hoằng Hiên dùng điện thoại Mễ Mị gọi điện đến.
Kinh Hoằng Hiên đi với tốc độ nhanh nhất, anh đã vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ trên đường. Anh lái ô tô với tốc độ ngang bằng một chiếc máy bay. Từ lúc Mễ Mị phát bệnh đến khi hai người đi đến bệnh viện tư nhân của bác sĩ La chỉ mất tầm khoảng mười phút.
Chiếc xe ô tô màu bạc đột nhiên dừng lại, kèm theo tiếng phanh gấp. Kinh Hoằng Hiên vội vàng đi xuống xe, vòng ra phía sau mở cửa xe ra, cúi người xuống bế Mễ Mị lên đang bị trói giống như một trái banh.
"Mau di chuyển bệnh nhân đến phòng cấp cứu! Sao cậu dám trói cô ấy như vậy! Cậu ——!"
La Minh nhìn thấy một chiếc ô tô màu bạc đỗ trước cửa bệnh viện, ông ấy ngay lập tức chạy đến nhìn. Khi nhìn thấy Mễ Mị đang nằm hôn mê bất tỉnh trong vòng tay của anh, lại còn trói chặt cô như một quả bóng, ông ấy tức giận quay sang trách mắng Kinh Hoằng Hiên!
Ông ấy cùng mấy người trợ lý vội vàng đặt Mễ Mị nằm trên cáng, họ ngay lập tức đẩy cô vào phòng cấp cứu.
Kinh Hoằng Hiên cũng đi theo phía sau, bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó, anh vội vàng quay trở lại xe, cầm điện thoại Mễ Mị lên. Sau đó anh vội chạy vào trong bệnh viên.
Anh đang đứng chờ ngoài hành lang, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Từ khi Mễ Mị phát bệnh cho đến bây giờ, mới chỉ có 20 phút. Anh cảm thấy mình giống như đang trải qua giây phút sinh tử. Đến tận bây giờ, anh vẫn cảm thấy rất hoảng sợ.
Lâu lắm rồi anh mới cảm thấy lo lắng như vậy, anh đặt tay lên trán, trán của anh đã ướt đẫm mồ hôi. Phía sau lưng áo sơ mi cũng trở nên ướt đẫm.
"Phù —— "
Kinh Hoằng Hiên đưa tay lên vò mái tóc, để bình tĩnh lại anh đứng dậy nhìn quay hành lang. Thấy phía đối diện có một hàng ghế, anh liền đi đến đó ngồi.
Kinh Hoằng Hiên đưa tay lên chạm vào cái tai đang run rẩy của mình. Lúc nãy Mễ Mị đã dùng hết sức mạnh, nên bây giờ anh vẫn cảm thấy hơi đau.
Cô vẫn còn khỏe như vậy, chắc là không sao đâu...
Lúc này, chiếc điện thoại anh đang cầm trong tay đột nhiên lóe sáng lên.
Điện thoại thông báo có một tin nhắn mới được gửi đến. Trên màn hình không hiện nội dung tin nhắn. Kinh Hoằng Hiên khẽ nhíu mày, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc sau anh ấn mật khẩu vào máy.
Điều anh không thể ngờ là, một lúc sau đột nhiên có người gọi điện thoại đến. Người này còn được ghi chú là "007".
Kinh Hoằng Hiên:...
"Alo?"
"Đô đô đô —— "
Kinh Hoằng Hiên bỏ điện thoại xuống. Nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, ánh mắt của anh tối sầm lại.
Đối phương vừa nghe thấy giọng nói của anh, đối phương giữ im lặng, rồi ngay lập tức cúp máy.
Kinh Hoằng Hiên nhớ đến cái ipad mà anh nhìn thấy trên xe Mễ Mị.
Hình như... đó là phần mềm nghe lén.
——
Một giờ sau, bác sĩ La bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức đứng dậy, đi đến chỗ bác sĩ La đang đứng. Bác sĩ La đang tháo khẩu trang xuống.
Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt sáng như sao, dáng vẻ cao lớn đẹp trai, là một thanh niên kiệt xuất.
Lúc này bác sĩ La không còn giữ thái độ hung dữ như lúc ở trước cửa bệnh viện.
Thực ra, lúc đó ông ấy nhìn thấy Mễ Mị được đưa đến trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, lại còn trói, nên ông ấy cho rằng Kinh Hoằng Hiên đã làm điều gì đó mới khiến Mễ Mị bị như vậy. Từ khi còn nhỏ, ông ấy đã phụ trách công việc khám chữa bệnh cho Mễ Mị, nên ông ấy cũng coi cô như con gái của mình, nên khi nhìn thấy cảnh này, ông ấy hận không thể đánh cho tên kia một trận.
Sau khi chuyển Mễ Mị vào trong phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra tổng quát xong, ông ấy cũng tìm ra được lý do vì sao Mễ Mị lại bị ngất, bởi vì đã có chuyện gì đó kích thích cô, nên khiến nhịp tim đập nhanh hơn, máu dồn quá nhanh nên mới dẫn tình trạng này.
Dựa theo số liệu được đo, trên người của cô ấy đang chứa một dòng điện rất lớn, khiến cho các thiết bị trong phòng cấp cứu liên tục kêu.
Ông nhìn là đoán được... Có lẽ bọn trẻ đang chơi một trò chơi để tạo thêm kích thích... Khụ...Khụ....
"Cô ấy bây giờ đã ổn rồi. Có lẽ bởi vì quá phấn kích, nên máu đổ dồn lên não quá nhanh nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê." Bác sĩ La có hơi xấu hổ, nên giọng điệu của ông ấy không được tốt.
Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt lại, anh thở phào nhẹ nhõm. Cô không sao là tốt rồi...
Thực sự thiếu chút nữa anh bị Mễ Mị hù chết.
"Tôi cũng biết cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu. Nhưng cậu cũng biết sức khỏe của con bé không được tốt. Nên cậu hãy cố kiếm chề!" Bác sĩ La nói xong, khuôn mặt đỏ bừng lên, ông ấy không dám nhìn Kinh Hoằng Hiên.
"Chắc bây giờ cô ấy đã tỉnh lại rồi. Cậu vào thăm cô ấy đi."
Kinh Hoằng Hiên lễ phép nói lời cảm ơn với bác sĩ La, đổi lại là sự ngó lơ của bác sĩ La.
Từ khi anh còn nhỏ cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh nhận phải sự ghét bỏ của người khác.
Mặc dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng Kinh Hoằng Hiên nghĩ giờ phải vào nhìn Mễ Mị trước đã. Anh mở cánh cửa phòng cấp cứu ra.
Mễ Mị đang ngồi trên giường, trên khuôn mặt của cô vẫn còn đang cắm máy thở oxy, có lẽ cô vừa mới tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngay lập tức quay đầu lại nhìn anh. Anh thấy trên khuôn mặt của cô vẫn nước mắt.
Nhìn sắc mặt của cô bây giờ tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Kinh Hoằng Hiên kéo một chiếc ghế gần đó ra rồi ngồi xuống. Theo thói quen anh nắm chặt hai tay lại để nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh.
Đột nhiên, lúc này anh mới nhớ ra Mễ Mị vừa mới được tỉnh dậy, nên cơ thể của cô bây giờ vẫn còn rất yếu ớt. Anh cố gắng thay đổi nét mặt, để bản thân bớt lạnh lùng và nghiêm túc, ít nhất không doạ cho cô sợ.
Thực ra từ nhỏ cho đến giờ, không phải anh chưa từng nhìn thấy Mễ Mị đột nhiên phát bệnh. Chỉ là anh không ngờ tới, bình thường Mễ Mị giống như một chú mèo nhỏ năng động, nhưng cũng có lúc cô lại yếu ớt như vậy.
Đây là lần bao nhiêu anh nhìn thấy Mễ Mị đột nhiên phát bệnh? Lúc này Kinh Hoằng Hiên mới để ý, kể từ khi Mễ Mị về nước, anh thấy cô rất nhiều lần phát bệnh.
Nhưng lần này là nghiêm trọng nhất.
"Em đã đỡ hơn chưa?" Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng nói, anh cố dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể.
"Em đã ổn hơn rồi. Cảm ơn anh đã đưa em đến đây." Mễ Mị nở nụ cười yếu ớt nhìn Kinh Hoằng Hiên, cô thực sự rất biết ơn vì anh đã không đưa cô đến bệnh viện.
Trải qua sự việc lần này, cô đã có cái nhìn khác về Kinh Hoằng Hiên. Vào thời khắc quan trọng, Kinh Hoằng Hiên là một người rất đáng tin cậy.
"Anh nghĩ em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra sẽ tốt hơn? Anh thấy số lần em phát bệnh ngày càng nhiều."
Mễ Mị nghe thấy lời nói này của anh, trong lòng cô điên cuồng mắng chửi. Anh trai à, nếu không phải tại anh, tôi sẽ không khổ sở đến mức này.
Ngoài mặt thì cô vẫn cố tỏ ra yếu ớt: "Tại vì bác sĩ La luôn phụ trách công việc khám chữa bệnh cho em. Có thể gần đây em đã gặp quá nhiều chuyện áp lực. Em không sao đâu."
Áp lực lớn...
Kinh Hoằng Hiên nhớ lại chuyện ra xảy ra lần trước. Lúc đó cô cũng phát bệnh.
Mễ Mị nhìn nét mặt rối rắm của Kinh Hoằng Hiên. Cô giữ im lặng. Nếu anh không hỏi, thì cô giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kinh Hoằng Hiên trả điện thoại lại cho cô. Mễ Mị cầm điện thoại lên, giống như một thói quen cô mở tin nhắn ra xem.
"Em thấy có đói bụng không? Để anh đi mua cơm trưa cho em." Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên để xem giờ, anh thấy đã đến giờ ăn cơm trưa. Mà chuyện vừa nãy đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của hai người, anh nghĩ cả cô lẫn anh đều nên bổ sung thêm năng lượng.
Vừa dứt lời, anh đang định đứng dậy, đột nhiên, có một bàn tay nhỏ màu trắng nắm chặt lấy tay anh, cảm giác đó thật ấm áp.
"Kinh Hoằng Hiên, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi đi. Để xem ai là kẻ đứng đằng sau giở trò."
Mễ Mị ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cô nhỏ nhắn bằng bàn tay của anh, nét mặt của cô vẫn còn tát nhợt, nhưng bây giờ cô đang nụ cười tinh nghịch nhìn Kinh Hoằng Hiên.
Không phải anh thích trò chơi sao? Em sẽ chơi cùng với anh!
Nhưng hai người chúng ta là đồng minh.
Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức ngồi xuống ghế, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Mị, bàn tay của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
"Em có ý gì?"
Mễ Mị bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên. Bàn tay hai người chạm vào nhau, cô có cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh. Cô cảm thấy khuôn mặt của mình dần đỏ ửng lên.
Mễ Mị cảm thấy có hơi xấu hổ, cô vội quay sang nhìn chỗ khác. Cô dùng hết sức để rút tay ra.
"Anh xem thử đi! Anh có biết người này là ai không?"
Ánh mặt Kinh Hoằng Hiên tập trung nhìn vào chiếc điện thoại di động của Mễ Mị, trên đó được mở sẵn một tấm hình, bối cảnh chính là khu phố vừa nãy, và người trong bức ảnh là một người đàn ông trung niên.
——
——
Ở cuối khu phố, một chiếc xe ô tô Audi màu đen đỗ ở trên đường.
Chủ nhân của chiếc xe ô tô này là một người đàn ông. Nếu Mễ Mị có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra rằng, người đàn ông này chính là kẻ đã đụng trúng cô ở trên sân bay.
Lúc này, người này đang nói chuyện điện thoại.
"Anh Phi, người phụ nữ lần trước anh nhờ em giải quyết. Không biết cô ta đã gặp phải chuyện gì, nhưng con mẹ nó, cô ta lái xe với tốc độ quá nhanh. Em đã cố gắng nhưng không thể đuổi theo kịp cô ta."
"Ông chủ nói, chỉ muốn giáo huấn cô ta một chút thôi. Lần sau, cậu lại đi đến tìm cô ấy để gây chuyện tiếp."
"Vâng."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mễ Mị: Vừa nãy tôi đã ăn mì Udon. Nên miệng có hơi...
Kinh Hoằng Hiên: Không có mùi gì đâu, em cứ yên tâm đi.