Beta: Bom
Mễ Mị ngay lập tức thu chân lại, cô quay sang nhìn thấy ly cà phê đã bị vỡ tan tành, cà phê bắn tung tóe lên tấm thảm. Nghê Nhất Lâm đang nằm sấp dưới chân của cô, phần lớn cơ thể của cô ấy đều bị chiếc ghế sofa che khuất.
Mễ Mị lấy lại tinh thần, cô đứng dậy ngay lập tức di chuyển sang chiếc ghế sofa bên cạnh. Sửa soạn lại cảm xúc, cô tỏ vẻ khó chịu và bực bội.
"Chậc, thảm bẩn quá."
Nghê Nhất Lâm cố ngồi dậy, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên, khuỷu tay chống xuống đất, khuôn mặt được che giấu đằng sau mái tóc, nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy lúc này.
Mái tóc dài xõa tung ra, dù hiện tại nó đang rất rối nhưng nhìn cô ấy vẫn rất xinh đẹp. Cô ấy cúi đầu xuống nên chỉ lộ ra chiếc cổ trắng thon dài, cô ấy run rẩy nói: "Vâng, là do tôi không cẩn thận. Tôi xin lỗi..."
Vừa nhìn thôi mà đã cảm thấy đau lòng rồi.
Mễ Mị trong lòng thầm vỗ tay khen ngợi. Cô thực sự rất muốn trao giải thưởng oscar cho nữ chính.
Hành động vừa nãy của cô đều làm theo chỉ dẫn của hệ thống, cô cố ý giơ chân ra để ngáng đường Nghê Nhất Lâm. Mục đích là khiến cho cô ấy cảm thấy xấu hổ, và đương nhiên cô ấy chỉ còn cách cố nuốt cơn tức giận này. Để cho nam chính thấy rõ sự đối lập và chênh lệch giữa hai người. Cô phải dùng sự ác độc và mưu mô quỷ quyệt của mình để trừng trị nữ chính bạch liên hoa.
Nhưng rõ ràng cô đã kiểm soát lực chân của mình rất tốt, lúc Nghê Nhất Lâm chuẩn bị bước đến, cô cố tình để chân của mình chạm vào gót chân của cô ấy.
Và cùng lắm cũng chỉ khiến cho nữ chính hơi liêu xiêu một tý thôi. Nhưng chắc chắn tình cảnh sẽ không tệ đến mức này. Và điều quan trọng nhất, kỹ thuật của cô ấy điêu luyện đến mức còn khiến một nửa ly cà phê đổ thẳng lên người của mình. Tư thế chuẩn xác đến mức không thể chê được.
Không hổ là nữ chính. Bộp, bộp, bộp, Mễ Mị không nhịn được liền thưởng cho nữ chính thêm một tràng pháo tay.
"Đi ra ngoài."
Hãy đọc truyện tại trang chính chủ trên wattpad
Hai người bọn cô nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, lúc này cả hai mới phát hiện Kinh Hoằng Hiên cũnh đang nhìn hai người họ, anh nhíu mày lại, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Nghê Nhất Lâm nghe thấy vậy liền tỏ ra hoảng sợ, cô ấy càng cúi đầu thấp xuống. Cố dùng hết sức lực để đứng dậy, nhìn dáng vẻ của cô ấy lúc này vừa mong manh lại rất yếu ớt, dù cô ấy đang rất tủi thân nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Cô ấy đi đến chỗ Kinh Hoằng Hiên, cô ấy nói rất nhỏ: "Kinh...Kinh tổng, tôi đi ra ngoài trước."
Mễ Mị phát hiện trong suốt quá trình ánh mắt Kinh Hoằng Hiên đều nhìn chằm chằm vào Nghê Nhất Lâm, biểu cảm trên khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc. Cả người anh tỏa ra luồng khí lạnh giá. Mễ Mị tinh ý nhìn ra Kinh Hoằng Hiên bây giờ đang rất tức giận, và bầu không khí trong phòng ngày càng trở nên căng thẳng. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể khiến cho cơn tức giận của anh bùng phát. Mễ Mị bị khí chất trên người Kinh Hoằng Hiên dọa cho hoảng sợ, cô ngồi yên trên ghế sofa giả chết.
Tất cả đều do hệ thống xui khiến tôi làm... Tôi thực sự vô tội mà... QAQ
Sau khi Nghê Nhất Lâm rời đi, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, thi thoảng lại vang lên ngòi bút chạm vào giấy. Anh không lên tiếng nói chuyện, Mễ Mị cũng không dám đi tìm đường chết. Hai người đều có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Áp suất không khí đang ngày càng giảm xuống, Mễ Mị vẫn ngoan ngoãn ngồi im trên ghế sofa, sau khi cô đã dần thích ứng với bầu không khí này, cô thầm mắng chửi tên khốn Kinh Hoằng Hiên ở trong lòng.
Có cần phải làm như vậy không, nhìn thật ngứa mắt! Tôi biết bây giờ anh đang xót cho nữ chính, nên đang muốn đòi lại công bằng cho nữ chính. Anh muốn dùng bạo lực lạnh để hành hạ cô.
Tình yêu thực sự khiến cho con người ta trở nên ngu dốt. Dù kỹ thuật ngã của Nghê Nhất Lâm có đẳng cấp như thế nào, thì ít nhất cũng nên lôi lực quán tính và lực hút của trái đất ra để tính chứ.
Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Hầy, phải công nhận rằng thượng đế là người rất công bằng, ngài ấy đã ban phát cho người này một cuộc sống nhân sinh hơn người. Nhưng lại lỡ nhẫn tâm đóng mất cánh cửa tâm hồn.
...
Cạch, tiếng đóng nắp bút từ bàn làm việc truyền ra. Mễ Mị nghe thấy vậy liền quay sang nhìn, đúng lúc đó Kinh Hoằng Hiên vừa đóng tập văn kiện cuối cùng lại.
"Đi ăn cơm trưa thôi."
"Vâng."
Cuối cùng thì cũng xong! Nếu còn phải chờ thêm một nữa, chắc cô phải chạy ra ngoài để hít thở không khí.
Mễ Mị đứng dậy, cô đi đến và đứng bên cạnh Kinh Hoắc Hiên. Cô không để ý rằng ánh mắt của Kinh Hoắc Hiên đang nhìn cô có gì đó rất kì lạ.
Cô đang đứng chờ Kinh Hoằng Hiên, lúc hai người chuẩn bị bước ra ngoài, từ trên đỉnh đầu của cô truyền đến một giọng nói.
"Mị Mị, trưa nay em muốn ăn gì?"
"Hả?" Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, Kinh Hoằng Hiên đang nghiêm túc hỏi cô xem muốn ăn món gì.
Mễ Mị lục lọi trong trí nhớ, cô nói thử mấy món ăn mà nữ chính thích. Nhưng cô thấy ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên vẫn rất bình thản, cô cúi đầu xuống để che giấu sự ngạc nhiên, hiện tại cô thực sự rất tò mò.
Trong lúc cô vẫn còn đang phân vân, thì cô nghe thấy Kinh Hoằng Hiên nói: "Em có muốn nếm thử mấy món ăn trong canteen công ty anh không?"
"Được!"
Kinh Hoằng Hiên khi nghe thấy câu trả lời không chút do dự của cô, ánh mắt của anh dần trở nên ý nhị[1]
[1] Ý nhị kín đáo, tế nhị, không làm người khác khó chịu.
Mễ Mị thấy người bên cạnh vẫn đứng yên bất động. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mễ Mị dần cảm thấy bất an trước cái nhìn chăm chú của anh. Cô bắt đầu hoài nghi liệu diễn xuất của mình quá tệ nên đối phương đã bắt đầu nghi ngờ. Ánh mắt của anh nhìn cô là có ý gì?
"Đi thôi, chúng ta đi đến canteen thôi."
...
Lúc mà Kinh Hoằng Hiên cùng Mễ Mị xuất hiện ở trước cửa canteen, hai người đã ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Họ chọn ngồi ở một nơi có tầm nhìn rất đẹp và xung quanh đó rất yên tĩnh. Thi thoảng thì Kinh Hoằng Hiên cũng xuống canteen ăn cơm trưa, hầu như mọi lần anh đều đi chung với thư ký Lưu. Thực ra công việc của Kinh Hoằng Hiên rất bận, nên hầu hết thời gian anh đều đi ra ngoài tham gia các bữa tiệc xã giao hoặc đang tham gia cuộc họp nào đó.
Anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Túng Thế, lại còn là một người đàn ông độc thân đẹp trai. Nên chỉ cần anh xuất hiện ở trong canteen. Thì đó đều là những ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất của các nhân viên nữ. Dù họ không được phép tiến lại gần chỗ anh đang ngồi, nhưng được ngắm anh từ xa họ cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Ngày hôm nay, Kinh tổng lại đến căng tin để ăn trưa! Nhưng người đi cùng anh không phải là thư ký Lưu, mà là vị hôn thê của anh. Mấy nhân viên nữ của tập đoàn Túng Thế đã phải trải qua tâm lý rất phức tạp. Họ rất buồn bã khi biết mình đã thất tình, và cảm thấy rất đố kỵ khi bị ép phải ăn cơm chó.
Trong bán kính 5 mét, không một ai dám lại gần chỗ hai người bọn họ đang ngồi. Nhưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, hết người này lại đến lượt người khác.
Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, cô đang tập trung ăn món rau salad. Trên khuôn mặt của cô không hề có dấu hiệu khó chịu hay bực bội.
Cả hai im lặng ngồi ăn cơm. Thậm chí Mễ Mị còn có thể nghe được tiếng Kinh Hoằng Hiên nhai thức ăn. Không hiểu sao cô cảm thấy bầu không khí nãy giờ có gì đó rất kì lạ. Cả hai người giống như đang phân tài cao thấp, cuối cùng Mễ Mị đành phải lên tiếng, cô cố gắng tìm đề tài để nói chuyện.
"Thời tiết ngày hôm nay rất đẹp."
"Ừ."
"Món salad này rất ngon, em cảm thấy canteen của công ty anh rất tuyệt."
Cô vừa dứt lời. Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức đẩy đĩa salad của anh đến trước mặt Mễ Mị.
"Nếu thích thì em nhớ phải ăn nhiều vào."
...
...
Cuộc nói chuyện diễn ra rất tẻ nhạt.
Mễ Mị cố ăn hết đĩa salad trước mặt. Từ nãy đến giờ hệ thống vẫn luôn giữ im lặng, có vẻ như ở đây sẽ không xảy ra tình huống nào liên quan đến cốt truyện. Cô nhớ đến mục đích ngày hôm nay cô đi đến đây, Mễ Mị cuối cùng cũng không thể kiềm chế sự tò mò của bản thân. Cô cố chuyển đề tài của cuộc nói chuyện sang Nghê Nhất Lâm.
"Anh..." Mễ Mị muốn hỏi anh, tại sao anh lại tuyển thêm trợ lý, nhưng nếu đột nhiên cô hỏi anh như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho bầu không khí trở nên ngượng ngùng hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Kinh Hoằng Hiên chờ một lúc rất lâu, vẫn không thấy cô lên tiếng. Anh có hơi nghi ngờ, đành phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mễ Mị trầm tư suy nghĩ, cô nghĩ mình nên thay đổi câu hỏi.
"Dạo gần đây công việc của thư ký Lưu có vẻ rất bận rộn?"
"?"
"Ý của em là, lần đầu tiên thấy anh ấy tuyển thêm trợ lý. Hơn nữa anh ấy lại còn tuyển sinh viên mới ra trường, em thấy mấy người đó có vẻ hơi thiếu kinh nghiệm."
"Đúng là dạo gần đây công việc của cậu ấy rất bận. Nhưng anh thấy năng lực làm việc của cô ấy rất khá."
Mễ Mị trong lòng thầm bĩu môi khinh bỉ. Quả nhiên là bây giờ anh đã bắt đầu có tình cảm với nữ chính.
Cô thấy hướng đi của cuộc nói chuyện có vẻ khá ổn, nên cô đi thẳng vào chủ đề chính: "Cô gái trong bức hình đó có vẻ là cô gái kia đúng không?."
Cô ngồi chờ một lúc, cô không thấy lời cảnh báo của hệ thống. Trong lòng Mễ Mị cảm thấy rất vui vẻ, cô lấy hết lòng can đảm ra. Sau đó, cô ra vẻ thần bí nói nhỏ vào tai của Kinh Hoằng Hiên: "Anh trai của em nói rằng, có thể có ai đó đang muốn lợi dụng chuyện này để hãm hại anh. Hoặc có thể là người trong gia đình của anh."
Kinh Hoằng Hiên dường như bị câu nói này của cô thu hút, anh bỏ đôi đũa trong tay xuống. Mễ Mị bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình, sợ anh hiểu lầm rằng cô đang cố thăm dò chuyện riêng tư của anh. Nên cô vội vàng giật đầu và nói bằng giọng điệu rất chắc chắn: "Thật mà."
Anh có thể nhìn thấy ánh mắt chân thành của tôi dành cho anh không? Tôi làm như vậy cũng bởi vì tôi đang quan tâm và lo lắng cho anh mà thôi.
Kinh Hoằng Hiên quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Mễ Mị, nét mặt của anh vẫn rất bình thản. Đột nhiên, anh ngoắc ngón tay ra hiệu với Mễ Mị, ý bảo cô tiến lại gần.
Mễ Mị nghĩ chắc Kinh Hoằng Hiên muốn tiết lộ cho cô nghe một bí mật rất quan trọng, nên cô ngoan ngoãn tiến lại gần chỗ anh ngồi.
"Em cũng nghĩ như vậy sao?"
"Vâng, với thân phận hiện tại của anh. Chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất xấu đến anh." Nếu không thì anh đã không ra tay tàn nhẫn với mẹ kế của anh. Nhưng lý do vì sao anh lại làm như vậy?
"Em có muốn biết lý do vì sao anh lại tuyển Nghê Nhất Lâm vào làm việc không?"
"Hả?"
Lý do vì sao?
Mễ Mị đợi một lúc mà vẫn không nhận được câu lời, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt người đối diện. Bỗng nhiên, cô phát hiện cặp mặt đen láy của Kinh Hoằng Hiên đột nhiên lóe sáng lên. Anh khẽ nhếch khóe môi lên, giọng điệu của anh rất chắc chắn và kiên định.
"Bởi vì em đã từng gặp cô ấy."
[ Cảnh báo!!! Không được làm trái theo thiết lập nhân vật!!! Khởi động mức cảnh báo cấp độ 2, dòng điện sẽ truyền thẳng vào tim~ ]
——
"Em có muốn biết lý do vì sao anh lại tuyển Nghê Nhất Lâm vào làm việc không??"
"Hả?"
Đôi tai trắng muốt cùng với cái cổ thon dài tỏa ra một mùi hương dịu ngọt, khuôn mặt của cô gái đang ở rất gần. Chỉ cần anh cúi đầu xuống, là có thể hôn lên khóe môi đỏ thắm của cô.
Khi anh hỏi cô câu hỏi kia, đôi mắt của Mễ Mị lóe sáng lên. Vì quá phấn kích nên hàng mi cô liên tục nhấp nháy. Cô ngoan ngoãn tiến lại gần, giống như một chú thỏ con nằm im dưới chân của anh và chờ anh cho ăn.
Dù cô đã biết lý do vì sao anh nhẫn tâm bỏ cô ở lại một mình trong khách sạn đêm đó, lại còn biết anh bỏ đi vì một người con gái khác. Thậm chí chuyện này còn bị phóng viên chụp hình và lôi lên trang nhất. Nhưng cô vẫn không kìm chế được sự tò mò và muốn nghe câu trả lời thật lòng của anh.
Lúc cô thấy anh nhắc đến cái tên "Nghê Nhất Lâm", trong ánh mắt của cô không hề bộc lộ rất ghen tị, thậm chí anh còn cảm giác cô coi "Nghê Nhất Lâm" như một người bạn của mình.
Dù anh cố chuyển đề tài sang chuyện khác, thì cô vẫn muốn hỏi những chủ đề liên quan đến Nghê Nhất Lâm.
Nhìn cô có vẻ không giống như đang ghen, mà trái ngược lại... cô đang cảm thấy rất phấn khích?
Kinh Hoằng Hiên cảm thấy lớp băng trong trái tim của minh đang dần nứt ra. Anh cảm thấy có một sự phấn kích đang dâng trào ở trong lòng anh.
"Bởi vì em đã từng gặp cô ấy."
Thật thú vị, liệu em đã phát hiện ra được những điều gì rồi?
Tác giả có lời muốn nói:
Mẫu chuyện ngắn:
Kinh Hoằng Hiên: Đi ra ngoài.
Nghê Nhất Lâm: Kinh... Kinh tổng, tôi đi ra ngoài trước....
Trong mắt của anh, chỉ nhìn thấy cánh tay áo phía bên phải của Nghê Nhất Lâm đang dính đầy cà phê, thậm chí có một vài giọt cà phê từ trên tay áo chảy xuống sàn nhà.
Lại rơi xuống = =!
Bẩn chết đi được. = =
Không được, tí nữa phải kêu Khải Truyện đi lên đây ném tấm thảm này đi.
Phải thay luôn cả sàn nhà.