• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Nghê Nhất Lâm nằm ở trên giường, khi nhìn thấy Tư Niên dùng chăn bông phủ lên người cô ấy, quay lại nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình. Cơ thể của Nghê Nhất Lâm khẽ run lên. Bây giờ trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ.

Tiêu đời rồi.

"Được rồi được rồi! Đừng đánh nhau nữa, tất cả chúng ta đều là bạn bè." Mấy người đàn ông giữ Tần Vũ lại, còn mấy cô gái đứng ra khuyên can.

"Lúc nãy liệu tôi nghe lầm không? Có người mắng chúng ta là tội phạm cưỡng hiếp? Tần Vũ thì thôi, dù sao cậu cũng lợi hại chọc cho anh bạn này giận rồi, thì mau nhận thua xì tiền ra đi. Chúng ta không chơi nữa! Làm như chúng tôi chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ? Không muốn chơi thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có mà đổ oan cho người khác."

"Kinh Hồng Phỉ, anh bạn trai này của cậu có điều gì đó rất kì lạ. Không muốn chơi thì cứ nói thẳng ra đi, anh ta xông vào đánh người làm gì? Mà phản ứng này của anh ta..."

"Tần Vũ cậu định chạy đi đâu? Mau xì tiền ra đây rồi muốn đi đâu thì đi. Mà Tần Vũ, cậu đã làm gì để cô ấy phải kêu cứu..." Nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đang nằm khóc nức nở trên giường, mọi người ai cũng đều cảm thấy rất xấu hổ. Đặc biệt là cái người đã mang cô ấy đến đây.

"Đúng vậy, lúc phổ biến luật chơi chúng ta đã nói rất rõ. Nếu không muốn chơi thì có thể nhận thua luôn. Không biết cô ta trèo lên giường để làm gì."

Cũng có người đứng ra bênh vực: "Thôi nào, chắc Tần Vũ đã làm gì khiến cho cô ấy hiểu lầm. Thôi, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đừng có tức giận."

"Đúng vậy, cô ấy lần đầu tiên chơi trò này nên có thể không quen. Thôi, cô đừng khóc nữa."

"Chậc, tôi thì lại nghĩ có vài kẻ coi thường chúng ta. Cũng đúng thôi, ai bảo chúng ta là 'phú nhị đại'. Mấy lần trước, kẻ đó tỏ thái độ khinh thường chúng ta ra mặt, lần này còn trực tiếp ra tay đánh người luôn."

"Được rồi, mọi người đừng nói nữa, tất cả chỉ là hiểu lầm..."


Khi nghe được mấy câu nói này, trái tim của Nghê Nhất Lâm đập ngày càng nhanh, cơ thể cô ta không ngừng run lẩy bẩy. Cô ta không dám đối diện với ánh mắt của mọi người. Trong đầu cô ta vẫn còn văng vẳng câu nói kia của Tần Vũ: "Cô đoán thử xem sắp có chuyện gì xảy ra, tôi thấy người kia sắp không chịu đựng được nữa rồi?"

Cô ta không ngờ Tần Vũ lại làm như vậy, thực ra cô ta cũng muốn nhận thua, nhưng trước khi ra ngoài cô ta không mang đủ mười vạn nhân dân tệ. Mà cô ta lại không muốn vay tiền Tần Vũ. Vì cô ta không muốn dính dáng đến người kia. Nên mới cố tình tỏ ra đáng thương, nhưng cô ta không ngờ rằng Tư Niên đột nhiên nhảy vào đánh nhau...

"Phi!" Tần Vũ nhổ nước bọt, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tư Niên: "Chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô ta, tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi. Làm gì có hứng mà nghĩ đến chuyện kia. Mà này, dù tôi có là thằng thiếu gia ăn chơi cặn bã. Thì tôi không bao giờ chơi trò bắt cá hai tay."

Tần Vũ quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ: "Tôi đã chấp nhận hy sinh để đứng ra kiểm chứng giúp cậu, cậu đừng làm tôi thất vọng."

Tần Vũ vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn ba người kia. Kinh Hồng Phỉ trợn tròn mắt lên, cô ta nhìn lướt qua căn phòng. Khi nhìn đến chỗ mấy người Thu Viện Á, cô ấy khẽ dừng lại.

Tần Vũ lôi tấm thẻ ra, ném thẳng về phía Tư Niên. Lúc đi ngang qua người Kinh Hồng Phỉ, anh ta dừng lại, nói nhỏ vào tai của Kinh Hồng Phỉ: "Có một vài chuyện dù có cố gắng như thế nào cũng vô dụng, hãy học cách buông tay."

"Hết mẹ cả hứng chơi rồi. Mọi người mau đi về ngủ thôi." Tần Vũ ngẩng đầu ra hiệu với mọi người. Anh ta ngay lập tức quay về phòng. Hào hứng nhìn những người khác đang thu dọn tàn cuộc do mình gây ra.

Kinh Hồng Phỉ cảm thấy mình bây giờ không có mặt mũi để gặp ai nữa. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta bằng cặp mắt thương hại. Cô ta chỉ biết tự lừa dối bản thân mình, nở nụ cười quay sang nhìn mọi người: "Mọi người đi ra ngoài trước đi."

Mọi người im lặng rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn đúng ba người.

Từng người lần lượt rời đi, tiếng đóng cửa vang lên.

Kinh Hồng Phỉ đi đến kéo tấm chăn trên người cô ta xuống. Cũng may vừa nãy cô ta đã xử lý ổn thỏa, nên không thể nhìn ra được điểm khác thường. Ống quần màu xanh rộng thùng thình càng tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy.

Tư Niên lúc này mới bình tĩnh lại. Anh ta đi đến giữ tay Kinh Hồng Phỉ: "Phỉ Phỉ, bây giờ cô ấy vẫn đang sợ, có gì để ngày mai nói sau." Nói xong, còn định kéo Kinh Hồng Phỉ rời đi.

Kinh Hồng Phỉ hất tay Tư Niên ra, cô ta giơ tay lên tát Tư Niên, tiếng động vang vọng khắp phòng.

Nghê Nhất Lâm đang nằm trên giường, nhìn thấy vậy liền hoảng sợ.

"Anh đau lòng lắm sao? Anh nghĩ Tần Vũ định làm gì cô ta? Cho dù có làm gì, thì cũng đáng đời cô ta."

"Kinh Hồng Phỉ! Em dám nói ra những lời như vậy!" Tư Niên giận dữ nói.

"Tư Niên!" Kinh Hồng Phỉ dùng giọng nói lớn hơn để trấn áp anh ta.

"Anh yêu cô ta đúng không? Vậy lúc trước những lời anh đều là giả sao. Anh đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm, anh nói anh thật lòng yêu tôi. Hóa ra anh đang coi tôi là kẻ ngốc?"

"Vậy hai người lúc trước thề thốt với tôi làm gì! Cuối cùng thì sao, cả hai người vẫn luôn lừa tôi!"

"Anh không hề lừa em, chỉ là bạn bè của em quá đáng sợ! Cô ấy là bạn chúng ta, anh không nhẫn tâm nhìn cô ấy như vậy!"

"Đáng sợ?" Kinh Hồng Phỉ nở nụ cười chế nhạo: "Hóa ra từ trước đến nay anh luôn nghĩ bạn bè của tôi như vậy."

"Anh trai tôi đã có vị hôn thê, nhưng cô ta vẫn mặt dày câu dẫn anh trai tôi, chẳng lẽ anh không biết chuyện này? Hai người còn lén lút sau lưng tôi làm chuyện mờ ám, ai mới là kẻ ghê tởm!"

Tư Niên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, giọng nói của anh ta tràn ngập sự mệt mỏi: "Kinh Hồng Phỉ, tôi thực sự rất hối hận. Hai người chúng ta quả thực không hề hợp nhau. Tất cả mọi thứ, đều không thích hợp."

"Từ gia thế, bối cảnh xuất thân, cách hành xử trong cuộc sống. Tôi không nói đến vấn đề đúng sai, tôi chỉ muốn nói chúng ta không thích hợp. Đáng lẽ lúc đó tôi nên ngăn cản mọi người lại, bởi vì trong lòng tôi, không hề muốn trò chơi kia."

"Nhưng cũng nhờ chuyến du lịch lần nãy, tôi mới nhận ra rằng, hai người chúng ta quá khác biệt. Những kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết tiêu tiền bố mẹ, cùng những hành động ngang ngược không có tình người đó. Đều đối lập hoàn toàn với cách sống của tôi."

"Tôi nhìn thấy hai người chúng ta không có tương lai, tôi đã quá mệt mỏi."

"Tôi đối với Nghê Nhất Lâm, là tôi tự tình nguyện, không liên quan gì đến cô ấy. Nếu cô muốn trả thù thì cứ đến tìm tôi."

"Nhưng làm phiền cô không được nói xấu đặt điều về cô ấy. Tôi thấy cô ấy không hề làm hành động nào quá đáng với anh trai của cô cả. Cô có suy nghĩ như vậy, bởi vì cô luôn xem thường cô ấy."

"Chúng ta chia tay đi."

Từng câu nói của Tư Niên, như biến thành lưỡi dao khứa lên trái tim của Kinh Hồng Phỉ. Và nó nhấn chìm tất cả mọi thứ.

Cô ta cố nén những dòng nước mắt, mím chặt môi lại, khẽ gật đầu nói: "Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận."

"Đúng vậy, tôi không thể nhẫn tâm đứng nhìn cô ấy bị bắt nạt. Cũng chưa từng mong cô ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi. Cô ấy là một cô gái rất tốt, tôi nguyện đứng phía sau bảo vệ cô ấy."

Tư Niên nở nụ cười chua xót: "Ngay cả tôi còn cảm thấy khinh thường bản thân. Là do tôi nhận ra tình cảm quá muộn. Liên lụy đến cô (Kinh Hồng Phỉ), còn hại cả người con gái ấy (Nghê Nhất Lâm). Có lẽ, tôi nên đi tìm một cô gái thích hợp, cô ấy sẽ là một người rất dịu dàng, ngây thơ, trong sáng, không cần quá xinh đẹp, cũng không cần quá giàu sang, chỉ cần tôi thích cô ấy là được."

"Kinh Hồng Phỉ, xin cô hãy buông tha cho tôi."

——

"Con mẹ nó! Đây là lời nói của một con người sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một tên tra nam còn cố tỏ ra mình thanh cao vô tội!" Phương Kỳ tức giận, cô ấy muốn lao vào màn hình đánh cho Tư Niên một trận.

Vương Quỳnh Nguyệt thở dài ca thán nói: "Sợ nhất là mấy kẻ tra nam có văn hóa. Tôi sẽ bật khóc trước bài phát biểu chân thành của anh ta mất. Tôi còn tưởng rằng, Kinh Hồng Phỉ đã dí dao vào cổ anh ta, bắt anh ta làm người yêu của cô ấy."

Thu Viện Á ngồi bên cạnh liên tục gọi điện thoại cho Mễ Mị, lúc đầu còn nghe thấy tín hiệu, mấy lần sau đều thông báo máy bận. Cô ấy chỉ biết gào khóc ở trong lòng, đang do dự xem liệu có nên gọi cho Kinh Hoằng Hiên không.

Ba thành viên còn lại đều đã tập hợp đông đủ, ở giữa ba người có một cái ipad.

Cuộc đối thoại trong phòng bên kia, đều đã bị ba người bọn cô nghe thấy hết. Bởi vì, tấm thẻ kia vẫn còn có trong phòng. Từ khi Kinh Hoằng Hiên rời đi, máy nghe lén đã bắt đầu hoạt động trở lại.

Được xem miễn phí bộ phim tình cảm cẩu huyết, mấy người bọn cô đang vui vẻ thảo luận, đột nhiên lúc này, mạch sóng đang di chuyển đột nhiên dừng lại.

"Sao không nghe thấy gì nữa nhỉ? Đừng nói vì sốc quá nên Kinh Hồng Phỉ đã ngất xỉu?" Phương Kỳ dí sát đầu vào ipad.

"Chờ đã! Tôi nghe được rồi." Mấy người bọn cô nín thở. Để có thể nghe rõ câu nói từ trong máy nghe lén truyền ra.

"Tôi đã gọi được thuyền rồi, hai người chúng ta sẽ rời đi trước."

"Tư Niên, tôi không muốn bất kỳ ai biết được chuyện này. Anh cứ theo tôi lên thuyền. Sau đó, tôi sẽ để anh đi. Rời đi càng xa càng tốt."

Sau đó mọi người nghe được tiếng đóng cửa truyền ra. Ba người quay sang nhìn nhau, tất cả mọi người đều vội vàng đi xuống giường, mở cửa phòng ra, chạy xuống lầu hai, ngồi chờ trên ghế sofa.

Khoảng tầm mười phút sau, Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm theo hành lý.

Thu Viện Á: "Ủa? Bây giờ đã là nửa đêm, hai bọn cậu còn định đi đâu?"

Kinh Hồng Phỉ đã trang điểm, nếu nhìn không kỹ thì bạn không nhận ra điểm khác thường, cô ấy còn quay sang nở nụ cười với ba người: "Tôi có việc bận. Nên không thể ở lại đây chơi cùng với mọi người."

Tư Niên nét mặt cứng đờ, quay sang nói với ba người bọn cô: "Tôi với Phỉ Phỉ đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ."

"Nhưng giờ này rồi, làm gì còn thuyền nữa."

"Không sao đâu, tôi đã gọi người đến đón."

Nói xong, dưới ánh mắt dõi theo của ba người, cả hai bọn họ cùng nhau rời đi. Lúc đi đến cửa, Kinh Hồng Phỉ còn nắm lấy tay của Tư Niên, cả hai bọn họ giả bộ thân mật.

Khiến cho ba người bọn cô hoài nghi, những gì nghe được vừa nãy đều là dàn dựng...

Phương Kỳ sau khi xem xong bộ phim, liền quay sang than thở với đồng bọn: "Tôi không ngờ Kinh Hồng Phỉ là người trọng sĩ diện như vậy, nếu là tôi thì tôi nhất quyết không để hai kẻ đó yên?"

Thu Viện Á nhìn qua cửa sổ, thấy con thuyền đã dần biến mất: "Đi thật rồi! Không hổ là con gái của ảnh hậu!"

Vương Quỳnh Nguyệt nằm lên ghế sofa: "Nếu cô ta cúi đầu xuống, thì vương miện sẽ rơi ra. Còn nếu cô ta khóc, thì sẽ bị kẻ thù coi thường..."

Mấy người bọn cô chỉ biết thở dài ngao ngán, ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ bọn cô chỉ muốn lên phòng nằm ngủ. Vừa bước lên cầu thang, họ nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đã thay bộ áo khác và trên tay cũng cầm theo hành lý. Lúc nhìn thấy ba người bọn cô, cô ta đứng ngây người ra một lúc, cố nở nụ cười, khóe mắt vẫn đỏ hoe.

"Bây giờ không có thuyền đầu, bảy giờ sáng mai sẽ có chuyến tàu đầu tiên." Thu Viện Á có lòng tốt nhắc nhở.

"Vâng, tôi cảm ơn."

"Dưới bếp vẫn còn đồ ăn và nước uống, cô đói thì cứ đi xuống đó ăn. Cô yên tâm, khóa cửa phòng ở đây rất chắc chắn, nên tôi nghĩ cô cứ ngủ qua đêm ở đây đi..."

"Vâng, tôi cảm ơn."

Bọn cô cũng không muốn phí lời với Nghê Nhất Lâm, nên đều lần lượt rời đi.

——

——

"Nghê nhất lâm đã rời đi rồi?" Mễ Mị hỏi Thu Viện Á.

"Đi rồi, hình như sáng nay cô ấy mới rời đi thì phải." Thu Viện Á trả lời rất dứt khoát: "Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, vì quá phấn khích nên suốt đêm qua tôi không ngủ được. Chắc chỉ chớp mắt được một lúc." Mặc dù vậy, nhưng Mễ Mị vẫn cảm nhận được tinh thần của Thu Viện Á có vẻ rất tốt. Từ nãy đến giờ, cô ấy cứ thao thao bất tuyệt.

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, hình như Kinh Hồng Phỉ không khóc thì phải, cô ấy thực sự rất giỏi nhẫn nhịn!" Thu Viện Á vì chuyện này vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng, cô ấy không ngờ có một người vì sĩ diện mà có thể nhẫn nhịn đến mức như vậy.

"Có thể là vì quá tức giận, nên cô ấy không thể khóc được." Mễ Mị thở dài: "Kinh Hồng Phỉ thật đáng thương..."

Nhờ Thu Viện Á kể lại, Mễ Mị đã nắm rõ toàn bộ chuyện. Cô sớm biết chuyện giữa Tư Niên và Nghê Nhất Lâm, nên cô cũng không bất ngờ. Nhưng khi nghe được những lời nói tuyệt tình lúc chia tay của Tư Niên, đột nhiên cô lại cảm thấy đồng cảm với Kinh Hồng Phỉ.

Chắc bây giờ cô ta đang rất đau lòng.

Thu Viện Á bĩu môi: "Tôi cũng biết là vậy. Nhưng cô ấy cần gì phải giả bộ trước mặt mọi người, cô ấy có vẻ bị ám ảnh với cái nhìn của mọi người xung quanh. Mà càng là như vậy càng khiến cho cô ấy trở nên đáng thương hơn."

"Tôi đoán tầm 80% cô ấy đã biết chuyện của hai người kia. Nhưng bởi vì quá sĩ diện nên mới không chịu thừa nhận. Lần này khi mọi chuyện vỡ lở ra, cô ấy mới bình tĩnh như vậy" Thu Viện Á đột nhiên đứng dậy: "Trước khi rời đi! Cô ấy còn kêu Tư Niên diễn kịch cùng cô ấy, tôi thực sự hết nói nổi luôn."

Mễ Mị gãi đầu, ai mà biết được cô ta đang nghĩ gì.


Cô ngập ngừng do dự hỏi Thu Viện Á: "Chúng ta cũng về luôn hay là ở lại chơi tiếp?"


"Đương nhiên là ở lại chơi tiếp rồi! Tôi đã rủ vài người bạn nữa đến đây chơi. Bởi vì cuối tuần có việc nên họ vẫn chưa kịp đi đến đây ~ "


"Đến cuối cùng Kinh Hồng Phỉ vẫn cố giả bộ như không có chuyện gì xảy ra sao?"


"Ừ! Lúc đầu tôi cũng chỉ có ý tốt muốn cho cô ấy nhìn rõ bộ mặt thật của tên tra nam. Nhưng cô ấy đã làm tôi thất vọng. Nên tôi sẽ kệ mặc cô ấy, cậu đừng nhắc đến cô ấy nữa. Để tôi đi xem bọn Phương Kỳ đã dậy chưa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK