Beta: Vô Ảnh
"Anh, anh giúp em tìm một thám tử tư đáng tin cậy đi." Mễ Mị nói nhỏ bên tai Mễ Quan.
Mễ Quan nghe thỉnh cầu của cô, nhíu mày quay sang quan sát em gái mình: "Em còn muốn điều tra cái cô Nghê Nhất Lâm kia?"
Nhìn ánh mắt không thể lay chuyển được của Mễ Mị, anh khẽ thở dài: "Thật sự không cần thiết đâu. Em quá coi thường Kinh Hoằng Hiên rồi. Nhiều năm như vậy xung quanh cậu ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ, có người còn xinh đẹp, khôn ngoan, xuất sắc hơn Nghê Nhất Lâm nhiều, nhưng em có nhìn thấy cậu ấy nhìn ai với cặp mắt khác chưa?"
"Mị Mị, lúc trước em muốn ở bên Kinh Hoằng Hiên, người trong nhà đã nhất quyết phản đối. Em được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, Kinh Hoằng Hiên, thậm chí Kinh gia, đều không phải người tốt, chúng ta đều sợ em sẽ chịu thiệt..." Giọng Mễ Quan chân thành mà phức tạp, Mễ Mị có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của anh.
Nhưng kỳ thực, cô đã sớm có quyết định, cô không quan tâm Kinh Hoằng Hiên và Nghê Nhất Lâm yêu đương ngược đãi nhau như thế nào, cô nên ăn thì ăn, nên uống trà thì uống trà.
Nhưng!
Cô là thân bất do kỷ* a! QAQ
Cái hệ thống nát này bắt cô phải làm theo cốt truyện, không thể OOC, nếu không sẽ bị trừng phạt! Cho nên, cô đã định trước phải đâm đầu hăng hái trên con đường yêu nhau của nam nữ chủ, làm một bóng đèn phát đủ sáng tỏa đủ nhiệt.
"Em mặc kệ, em chỉ thích anh ấy, nếu không phải là anh ấy thì ai em cũng không gả!" Nói ra những lời này, lương tâm của cô đặc biệt đau.
Mễ Quan nhìn thấy khí thế đụng "tường nam cũng không quay đầu"** của em gái, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu. Sau một hồi trăn trở, cuối cùng tất cả đều biến thành ủng hộ.
"Mị Mị, anh với Kinh Hoằng Hiên quen nhau lâu như vậy, cái khác không dám nói, nhưng cậu ấy tuyệt đối là người có chừng mực nhất mà anh từng gặp. Hai người đã đính hôn với nhau, cậu ấy sẽ không mờ ám với người phụ nữ khác đâu!" Mễ Quan nói đến đây thì có hơi rối rắm, ngập ngừng nói tiếp: "Kỳ thực, còn có một nguyên nhân, đàn ông mà... Em biết đó... Khụ... Anh chưa từng nhìn thấy cậu ấy có phụ nữ! Cho nên... Anh cảm thấy... Cậu ấy, cái người này, rất bảo thủ! Thật sự rất coi trọng trinh tiết của bản thân!"
"Tóm lại! Ý của anh vẫn là câu nói kia, em là em gái của anh, em quyết định làm gì anh đều sẽ ủng hộ. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, cũng đừng sợ, có anh đây! Anh không giải quyết được, thì còn có anh cả!"
Mễ Mị bị lời nói của Mễ Quan làm cho dở khóc dở cười. Vì để trấn an cô, lý do quỷ gì cũng viện ra được. Thật sự là, rất đáng yêu...
Mễ Mị ở lại văn phòng của Mễ Quan cả buổi chiều. Mễ Quan bừng bừng phấn khởi dạy cô chơi trò chơi. Tính cách anh sáng sủa hài hước, lại đủ nhẫn nại dạy cô làm sao để hưởng thụ niềm vui khi chơi trò chơi. Buổi chiều này, hai người ở chung vô cùng vui vẻ.
Mễ Quan vui vẻ đến điên rồi, em gái xuất ngoại đọc sách vài năm, đã trưởng thành, cũng cởi mở hơn.
Khi Mễ Mị theo Mễ Quan rời khỏi công ty, sự lo lắng trong lòng đã vơi đi rất nhiều. Từ khi xuyên đến chỗ kỳ quái này, đây là lúc cô được thả lỏng nhất.
Mễ Mị thật tình cảm thấy anh trai Mễ Quan này rất tốt, có người nhà như vậy, cô càng không muốn vì cái gọi là cốt truyện mà hy sinh.
Mễ Mị càng thêm quyết tâm, cô nhất định phải tìm được biện pháp nghịch chuyển nhân sinh.
——
Phòng trà tĩnh mịch tao nhã, một bình long tĩnh, hai chén sứ men xanh, thơm dịu lúc ẩn lúc hiện.
Mễ Mị ngồi đối diện một người đàn ông mặc đồ ở nhà bình thường, tóc rối tung, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ, hơi luộm thuộm.
Thanh niên hiện đang nhếch nhác này gọi là Đổng Hàng-một vị thám tử tư kim bài. Nghe nói rất lợi hại. Theo... giới thiệu... thì là vậy...
Mễ Mị yên lặng đánh giá người này, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều tản ra khí chất của người tùy tính, cô thầm hoài nghi người Mễ Quan giới thiệu có đáng tin cậy không.
Đổng Hàng cầm tấm ảnh với tư liệu trên bàn lên xem. Ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cười tươi như hoa với ống kính. Trên giấy là thông tin cơ bản của cô gái này. Đổng Hàng vừa thấy ảnh chụp liền vui vẻ.
Thật sự rất khéo, mấy ngày nay thế nào mà toàn người tìm hắn điều tra người này. Anh em nhà họ Mễ tìm hắn, Kinh Hoằng Hiên cũng tìm hắn. Nghê Nhất Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đổng Hàng cười, lộ ra hàm răng trắng, giọng nói trong trẻo ngoài ý muốn: "Mễ tiểu thư, người này anh hai cô tìm tôi điều tra rồi."
... Mễ Mị đã bắt đầu hoài nghi sự chuyên nghiệp của người này!
"Anh ấy điều tra là chuyện của anh ấy, tôi điều tra là chuyện của tôi. Anh gặp được đơn hàng lặp lại, đều phải nói một chút sao?" Mễ Mị vẫn là quyết định tin tưởng Mễ Quan một chút, nhưng cũng đưa ra nghi ngờ trong lòng.
Đổng Hàng nghe xong lập tức lắc đầu: "Không có. Cô là khách hàng là anh ấy giới thiệu cho tôi, tôi đây còn không phải là sợ anh ấy chưa nói với cô sao. Đến lúc đó lại tiêu tiền uổng phí."
Mễ Mị ngay trước mặt Đổng Hàng, đưa lên trước mặt hắn một tờ chi phiếu.
"Người này tôi chủ yếu muốn điều tra người nhà của cô ta, cho dù sống hay chết. Trong một tháng, điều tra được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Chỗ này là tiền đặt cọc. Sau này tôi sẽ trả gấp đôi phần còn lại."
Đổng Hàng cầm lấy chi phiếu nhìn thoáng qua số tiền ở mặt trên: hai mươi vạn. Hào phóng!
"Yên tâm. Tuyệt đối điều tra ra cả những con mèo hoang mà cô ta nuôi khi còn nhỏ cho cô luôn."
Mễ Mị gật gật đầu, không nói thêm nữa. Đổng Hàng trực tiếp cất đồ rồi chạy lấy người, lúc rời đi lại trở về dáng vẻ ngái ngủ kia.
Mễ Mị ngồi một lát ở quán trà, đến khi uống xong chén trà trong tay, mới đứng dậy rời đi.
Quê quán của Nghê Nhất Lâm ở thành phố G, cách thành phố H một đoạn núi cao sông dài. Đổng Hàng đi điều tra, thế nào cũng phải mất một tháng.
Tuy rằng cô có toàn bộ cốt truyện trong đầu, nhưng dựa theo đức hạnh của cái cốt truyện này. Mễ Mị đoán rằng bản thân không có nhiều thời gian như vậy để đợi nó kết thúc.
Có cái hệ thống phế vật giống như gân gà, cô vẫn là tự thân vận động để cơm no áo ấm.
Mễ Mị rời khỏi quán trà liền trực tiếp trở về nhà. Cô quyết định không nghe theo bất kỳ nhắc nhở trước kia của hệ thống, đánh chết cũng không tìm nam chính nữ chính, để cho bọn họ tự đấu trí đấu dũng không ngừng.
Nguyên chủ về nước không có nói cho bất kỳ ai, ngoại trừ vài người bạn, hiện tại cũng chỉ có người hai nhà họ Mễ, Kinh và nhân viên tập đoàn Túng Thế biết. Cha mẹ Mễ gia còn muốn nghỉ phép vài ngày nữa mới trở về, Mễ Mị rõ ràng chỉ ở trong nhà. Mỗi ngày tiếp thu cốt truyện, mua sắm, tìm tòi nghiên cứu thiết kế nhân vật, rất là tự nhiên thoải mái.
Hơn nữa hai ngày nay Kinh Hoằng Hiên cũng không đi tìm cô, dường như đã quên việc lừa Mễ Mị nói chuyện ngày đó ở nhà ăn. Mễ Mị đương nhiên sẽ không tự tìm phiền toái, vui vẻ nhàn hạ.
Cuộc sống như vậy thật tốt a, nếu không phải sợ xảy ra sự cố, sáng sớm cô liền mang theo hành lý đi du lịch.
Chỉ là Kinh Hoằng Hiên kia, ngoại trừ đẹp trai ra, còn có ưu điểm gì sao?
m hiểm, giả dối, ánh mắt kém. Đẹp trai cũng vô dụng, khẳng định so với anh còn có người đẹp trai hơn, sau đó người ta nói không chừng còn ôn nhu, nói không chừng còn biết nấu ăn, nói không chừng còn thú vị hơn cả nam chính là anh.
Chỉ vì Kinh Hoằng Hiên thích thẩm mỹ của Nghê Nhất Lâm, Mễ Mị cho anh một cái dấu gạch chéo lớn trong lòng! Thẩm mỹ quan không hợp, thực xin lỗi, không thể cùng nói chuyện!
Trong ngoài Nghê Nhất Lâm không giống nhau, bằng mặt không bằng lòng, tiêu chuẩn là một đóa bạch liên báo thù, sau đó vĩnh viễn một bộ: Tôi là bị ép, tôi cũng không muốn, tôi thật sự là không có cách nào! Kinh Hoằng Hiên biết rõ người phụ nữ này có vấn đề, mà còn nhảy vào hố lửa, về sau Nghê Nhất Lâm chắc hẳn cũng nhảy vào hố lửa của anh.
Không cứu, trời sinh một đôi, không cứu.
Hằng ngày Mễ Mị châm chọc Kinh Hoằng Hiên xong, tựa như xả lũ ngàn dặm, vô cùng êm đềm. Thậm chí còn vui sướng lầm nhẩm hát.
——
Hiện tại cô đã tìm ra thời gian cập nhật các trang sách trong đầu, cập nhật đúng 0 giờ mỗi ngày, kiên trì ba trang, nói đúng hơn là, 4568 ký tự.
Cốt truyện hai ngày nay chính là chuyện đã xảy ra khi cô ở tập đoàn Túng Thế. Ví dụ như cô bỗng nhiên xuất hiện trong tòa nhà tập đoàn Túng Thế, ở trước mặt châm chọc, xoi mói, vẩy cà phê dính lên người Nghê Nhất Lâm; ví như cô và Kinh Hoằng Hiên cùng nhau xuất hiện trong nhà ăn để ăn cơm trưa, kề tai nói nhỏ bị đông đảo quần chúng vây xem chụp ảnh lưu niệm; lại tỷ như cô gặp Nghê Nhất Lâm ở toilet.
Mễ Mị xem đi xem lại đoạn cốt truyện này nhiều lần.
Lần thứ n bị điện giật của cô xảy ra ở nhà ăn, sau khi Kinh Hoằng Hiên và cô kề tai nhau nói nhỏ. Trong cốt truyện chỉ viết [ Ở trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên. Bỗng nhiên, Kinh Hoằng Hiên dường như muốn nói gì, Mễ Mị nghiêng người qua, cổ hai người giao nhau, thoạt nhìn vô cùng thân mật. Lúc này, bốn phương tám hướng của nhà ăn truyền đến tiếng hít không khí, tất cả mọi người vội vàng chụp ảnh lưu niệm. Trong những người này cũng bao gồm Nghê Nhất Lâm. Cô cảm giác trái tim của mình như bị nhéo một chút, không rõ vì sao rầu rĩ, cô miễn cưỡng cười nói với người bên cạnh: "Tôi đi toilet." ]
Mễ Mị nóng nảy vò đầu bứt tai, đoạn này căn bản không viết cô và Kinh Hoằng Hiên nói gì. Cô cũng không có cách nào biết bản thân trong hiện thực cùng cốt truyện xuất hiện lệch lạc tại chỗ nào.
Phía sau còn có một đoạn, là cô cùng Nghê Nhất Lâm gặp nhau ở toilet.
[ Hai người chiếm giữ ở hai bên trái phải, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng nước đập vào. Mễ Mị vẫy vẫy bọt nước trên tay, đang muốn hong khô, bên cạnh đưa qua một chiếc khăn tay. Mễ Mị dừng một chút, nhận lấy rồi lau tay.
Nghê Nhất Lâm bỗng nhiên nói: "Mễ tiểu thư, có một số việc tôi không mong muốn."
Gương mặt Mễ Mị lộ vẻ châm chọc, cũng không thèm nhìn Nghê Nhất Lâm một cái, trực tiếp xoay người rời đi. ]
Trực tiếp rời đi... Rời đi!
Không đúng! Cô nói chuyện!
"Ai ép cô."
Lúc đó cô nói như vậy với Nghê Nhất Lâm! Nhưng cốt truyện cũng đã viết rõ rằng [ Mễ Mị lộ ra vẻ cười nhạo, nhìn cũng chưa nhìn Nghê Nhất Lâm một cái, xoay người trực tiếp rời đi.]
Vì sao? Vì sao ở chỗ này cô nói nhiều hơn một câu, nhưng lại không bị phạt?
Mễ Mị cắn đầu ngón tay của bản thân, đồng tử chớp động, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, cô cảm giác bản thân tựa như đã nắm được một chút, nhưng không thể nói nên lời cụ thể là gì.
A a a a a a! Vẫn là tin tức quá ít! Chỉ thiếu một chút, chỉ cần cho cô thêm một chút gợi ý nữa, cô có thể tìm ra tiêu chuẩn của cơ chế trừng phạt OOC này!
"Ngao ——!"
Mễ Mị tức giận cắn một góc gối đầu, điên cuồng đập đầu giống như một con chó con đang giận dữ.
"Ông ~~~ "
Lúc này chuông báo trên điện thoại vang lên, đã đến 0 giờ.
Mễ Mị nhanh chóng nhắm mắt hào hứng xem cập nhật. Cái hệ thống gân gà này, cũng chỉ có giờ phút này mỗi ngày mới có thể an ủi cô.
[ Trong đêm khuya, Nghê Nhất Lâm nằm ở trên giường, như thế nào cũng không ngủ được. Cô luôn nghĩ đến việc ban ngày. Lúc này, di động của cô bỗng nhiên sáng lên.
Nghê Nhất Lâm cầm lấy di động, nhìn thấy một tin nhắn mới.
Tư Niên: Đêm nay cảm giác em không mấy vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghê Nhất Lâm: Không có, chỉ là thực tập hơi mệt. Anh cũng biết Túng Thế là công ty lớn mà.
Tư Niên: Anh đang ở dưới lầu, em có thể ra ngoài không?
Nghê nhất lâm: Chờ em một chút.
Bạn cùng phòng đã ngủ, Nghê Nhất Lâm cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng phi tới tóm lấy quần áo, rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ. Tư Niên đang đợi cô ở lối ra đường nhựa phía đông của tòa ký túc xá nữ. Ở giao lộ có một cổng sắt được nhà trường dựng lên, buổi tối đều được khóa lại, bình thường vào giờ ăn cơm và khi xe rác đến thu gom thì sẽ mở.
"Tư Niên, đã trễ thế này, gọi em có chuyện gì không?" Nghê Nhất Lâm từ xa xa nhìn đến Tư Niên đứng ở cửa sắt đối diện, lon ton chạy tới, ngước mắt nhẹ giọng hỏi hắn.
Trong con ngươi của Nghê Nhất Lâm phản chiếu ảnh ngược của Nghê Nhất Lâm, khoác lên vai ánh trăng hóa ra sự dịu dàng trong mắt hắn. Tư Niên xuyên qua khe hở cửa sắt, mở lòng bàn tay ra với cô, một chiếc lắc tay nằm trong lòng bàn tay.
"Còn nhớ viên ngọc mà chúng ta nhặt được không? Anh xâu nó vào một chiếc vòng tay, tặng cho em." (chưa xong còn tiếp) ]
Mễ Mị mở to mắt, cầm lấy điện thoại bên cạnh và bấm một dãy số.
"Uy? Đại tiểu thư, đã trễ thế này cô gọi làm gì vậy?"
"Đổng Hàng, 10 vạn tệ gấp! Điều tra cho tôi sinh viên Khánh Đại gọi là Tư Niên!"
"Được! Bà cô, cô nói điều tra ai, tôi liền điều tra người đó!"
——
——
Khánh Đại là một trường đại học nổi tiếng ở thành phố H, được xếp trong các trường đại học hàng đầu cả nước. Gần mảnh đất trường Khánh Đại còn có vài trường cao đẳng, tạo thành thị trấn đại học của thành phố H. Phố Đông trên đường trường cao đẳng, mỗi khi ban đêm buông xuống, các loại cửa hàng xe điện ba bánh đều tự tìm vị trí cố định, dựng sạp, treo biển hiệu, treo bóng đèn, từ đầu phố đến cuối phố đều dài đèn.
Phố ăn vặt trên đường trường cao đẳng, so với Khánh Đại thậm chí càng nổi tiếng hơn.
Kinh Hồng Phỉ khoác tay Tư Niên, né tránh đám người chật chội xung quanh, biểu cảm dần dần mất kiên nhẫn.
Cô ấy đặc biệt không thích đến phố ăn vặt của trường học bên này, dù nó có nổi tiếng, lại ngon, nhưng cảnh tượng chen chúc kêu loạn thành một đoàn như này, tựa hồ không bao giờ xếp xong hàng, khiến cho cô ấy không vui.
Kinh Hồng Phỉ cố chịu đựng, vẫn là không kìm lòng được: "Tư Niên, chúng ta đi Green Wood đi, đồ Pháp chỗ đó ăn ngon lắm, em có thể đặt trước một chỗ. Hay là anh thích ăn đồ Trung? Đồ Hàn? Đồ Thái đều được. Em không thích nơi này ~" nói xong cô ấy ôm cánh tay kia của Tư Niên lắc lắc nhẹ nhàng làm nũng.
Tư Niên tựa hồ có chút không thích ứng được Kinh Hồng Phỉ thân mật cùng hắn ở bên ngoài như vậy, chẳng biết là rối rắm hay là lúng túng, nhất thời không nói chuyện.
Bỗng nhiên, Nghê Nhất Lâm đứng cách họ hơn hai bước thét lên một tiếng kinh hãi.
"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Em không để ý tới chị, thật sự xin lỗi!"
"Em không sao chứ!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một là người đụng Nghê Nhất Lâm xin lỗi, một là của Tư Niên.
Vốn dĩ lúc hai người bọn họ ngừng nói chuyện, Nghê Nhất Lâm cũng đứng lại cách đó hai bước, chờ bọn họ nói xong mới bước tiếp. Phía sau có mấy đàn em hi hi ha ha đi tới. không biết đang nói chuyện vui vẻ gì, một người trong đó đẩy một người khác, vừa vặn đụng vào Nghê Nhất Lâm đang đứng ở đó, hai bịch sữa trong tay hắt lên một cánh tay của Nghê Nhất Lâm.
Tư Niên tình cờ nhìn thấy Nghê Nhất Lâm bị đụng, chưa kịp trả lời Kinh Hồng Phỉ, đã hỏi cô ta có sao không trước.
Đàn em nhanh chóng lấy khăn giấy lau cánh tay của Nghê Nhất Lâm, chính cô ta cũng lấy khăn giấy ra lau tay. Đàn em luôn miệng nói xin lỗi, Nghê Nhất Lâm vừa rồi có chút ngẩn người, lúc bị đụng liền giật mình, hiện tại phản ứng lại, vội xua tay với đàn em, ôn nhu nói: "Không có việc gì không có việc gì, em cũng không phải cố ý. Cũng là do chị vừa rồi chặn đường."
Vẻ mặt Kinh Hồng Phỉ không vui đi tới, vừa mở miệng chính là lên mặt nạt người: "Nhiều người như vậy ồn ào cái gì, cũng không xem giờ. Em đã nói là đừng đến đây ăn, nhiều người như vậy."
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không xuống đài được. Nghê Nhất Lâm phản ứng lại đầu tiên, nói với nhóm đàn em: "Các em trở về đi, chị thật sự không có việc gì." Sau đó khẽ nói với đàn em đụng vào cô: "Hôm nay tâm tình của đàn chị kia không tốt lắm, không cần để ý. Các em mau trở về đi."
Nhóm đàn em nhất thời liền cảm thấy đặc biệt sùng bái vị đàn chị nhân hậu này, lúc đi còn quay nói xin lỗi với Nghê Nhất Lâm.
Tư Niên ngay từ đầu không nói chuyện, chờ nhóm đàn em đi hết rồi, hắn bỗng nhiên nói với hai người: "Chúng ta đến quán sushi sau trường đi."
"Được! Tư Niên anh quả nhiên hiểu em ~" Kinh Hồng Phỉ nháy mắt trở nên vui vẻ. Quán sushi trường học bình thường không có người, hơn nữa còn có phòng đơn, rất thích hợp để hẹn hò.
"Tớ không đi đâu, vừa vặn đến phố ăn vặt, tớ tùy tiện mua chút ăn, hai người đi đi." Nghê Nhất Lâm lên tiếng nói.
Tư Niên nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp, còn Kinh Hồng Phỉ lại điên cuồng nháy mắt với cô ta.
Đúng là bạn thân, có mắt nhìn!
Cuối cùng Tư Niên và Kinh Hồng Phỉ vẫn đi đến quán sushi, một mình Nghê Nhất Lâm ở phố ăn vặt mua một ít cơm tối.
Hai người Kinh Hồng Phỉ ở quán sushi đến mười một giờ, lúc này quán phải đóng cửa, phòng ngủ trường học cũng phải tắt đèn. Kinh Hồng Phỉ phóng khoáng đưa cho ông chủ một trăm tệ vì làm nhỡ việc.
"Cảm ơn ông chủ, khiến ông tan làm trễ rồi."
Kinh Hồng Phỉ không ở lại trường, Tư Niên đưa cô ấy đến bãi đỗ xe ở cổng trường, Kinh Hồng Phỉ lôi kéo Tư Niên trên đường nhỏ, kiễng mũi chân muốn hôn môi hắn.
Tư Niên liền giật mình, vội đè lại bờ vai của cô ấy.
"Anh làm sao vậy? Em không phải là bạn gái anh sao? Chán ghét em?"
"Không, là anh, anh không quen... Thật xin lỗi."
Kinh Hồng Phỉ vốn dĩ cũng không thật sự tức giận, cô ấy nhìn thấy Tư Niên thẹn thùng, trong lòng còn có chút mừng thầm. Kinh Hồng Phỉ nhân lúc Tư Niên không chú ý, lại nghiêng người về phía trước, bẹp một ngụm ở sườn mặt phía dưới của hắn.
Âm thanh rất lớn. Tư Niên trợn tròn mắt.
"Ngủ ngon nhé! Em đi về nhà đây."
Kinh Hồng Phỉ cầu được ước thấy, ngọt ngào chạy đi, mở cửa xe lái thẳng về nhà.
Tư Niên đỡ lấy sườn mặt bị hôn, bất thần một lúc lâu. Trong đầu hắn nghĩ đến mấy tháng ở cùng Kinh Hồng Phỉ, lại nghĩ đến thời gian quen biết Nghê Nhất Lâm.
Khuôn mặt Nghê Nhất Lâm ngày càng hiện rõ. Bỗng nhiên, hắn có cảm giác, bản thân thật sự quyết định sai rồi.
Hắn bước nhanh về phía tòa nhà ký túc xá, tốc độ càng lúc càng nhanh, gần như chạy vậy.
[ Anh đang ở dưới lầu, em có thể ra ngoài không? ]
[ Chờ em một chút ]
—
Chú thích:
*thân bất do kỷ: người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.
**câu gốc là "bất tràng nam tường bất hối đầu" (tác giả biến tấu bỏ mất chữ "bất" ở trước), nghĩa là không đụng tường nam không quay đầu; chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác.