Beta: Vô Ảnh
Ở ngoại ô thành phố H có một ngôi biệt thự cổ, xung quanh được bao bọc bởi các tòa nhà xây dựng dựa theo kiến trúc ba tầng kiểu Pháp. Khu phố này đã có tuổi đời rất lâu, vì mấy năm gần đây thành phố H tập trung phát triển ở phía Nam thành phố, những hộ gia đình ở đây dần chuyển đi hết, số còn lại đều biến nơi đây thành khối tài sản cá nhân.
Khu rừng rậm rạp âm u, cùng ánh đèn mờ ảo, vào ban đêm chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, khiến nơi đây càng thêm hẻo lánh.
Mấy nhân viên bảo vệ đang ngồi xem trận bóng đá trên tivi. Bỗng từ phía xa có một ánh đèn lóe lên, nhân viên bảo vệ ngay lập tức đứng dậy, có một chiếc ô tô màu đen đang chuẩn bị đi về phía bên này.
Một nhân viên đứng gần đó ngay lập tức ấn nút mở cửa, tất cả mọi người đứng thành một hàng ngang. Chuẩn bị tư thế nghiêm trang nhất để chào đón vị khách kia. Những người có nhà ở đây hầu hết đều là những người giàu có, bọn họ chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn, nên đương nhiên không dám làm hành động vô lễ.
Chiếc xe ô tô thể thao màu đen bóng loáng sang chảnh chạy lướt qua chỗ mấy người bọn họ đang đứng. Mấy nhân viên bảo vệ vội cúi đầu chào. Ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở vị trí ghế phó lái. Là một người đàn ông trẻ tuổi, sở hữu ngoại hình rất đẹp trai.
Họ đi đến đến ngôi biệt thự nằm ở phía Nam, cánh cửa đóng chặt lại, bên trong đã được bật sẵn đèn.
"Tại sao mấy người lại đưa tôi đến đây! Mau thả tôi ra!" Chân và tay của Trương Quân đang bị trói bằng dây thừng, họ cũng dùng băng dính trói chặt hắn ở trên ghế. Có ba người vệ sĩ mặc đồ đen đứng trông chừng hắn ta, hắn lớn tiếng quát tháo mấy người kia. Vì nơi này rất yên tĩnh nên những tiếng hét đó giống như tiếng quỷ gào thét. Dù hắn muốn thương lượng với mấy người kia hay là hắn gào thét ầm ĩ lên. Thì mấy người vẫn đứng yên bất động. Có lẽ vì hắn quá ồn ào nên còn bị mấy người đấm thật mạnh vào bụng, Trương Quân đã bị ngất xỉu.
"Khụ, khụ... Các đại ca à, mong các anh có thể giải thích rõ cho tôi nghe..."
Một trong số ba người đó ngay lập tức quay sang lườm Trương Quân, Trương Quân lập tức im lặng, bụng của hắn bây giờ vẫn còn đau ê ẩm, hắn biết mình không phải là đối thủ của mấy người kia.
Cánh cửa ngôi biệt thự được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn về hướng cửa ra vào.
Lưu Khải Truyện mở cánh cửa ra, đứng nghiêng người chờ Kinh Hoằng Hiên bước vào, tiếp sau đó là một vệ sĩ mặc đồ đen. Chờ sau khi ba người bọn họ bước vào trong phòng, cánh cửa ngay lập tức đóng lại.
Trương Quân nhìn chằm chằm hai người đàn ông kia, khí chất cường đại, thái độ ba người đàn ông áo đen kia đối với họ rất cung kính, nhất là người đàn ông đang đứng giữa kia. Hắn ta còn nghe thấy mấy người kia gọi người đó là ông chủ.
Trương Quân không hề biết người này là ai, nhưng hắn biết chính người người này là kẻ đã kêu mấy người kia mang hắn đến đây.
"Xin lỗi, cho tôi hỏi mấy người là ai vậy? Hình như tôi chưa từng đắc tội với mấy người, tại sao mấy người lại bắt tôi?"
Trương Quân giọng điệu run rẩy nhìn hai người đàn ông kia, hắn vẫn chưa kịp dứt lời, có một người đàn ông gần đó đã đạp vào bụng hắn, Trương Quân cố cắn chặt môi, dù rất đau nhưng hắn không dám kêu la, hắn quan sát hành động của tên thủ lĩnh.
Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ đen tiến lên, trong tay người đó còn cầm một cái nỏ hình chữ thập, người đó đưa cho Lưu Khải Truyện xem: "Chúng tôi đã tiếp được thứ này ở trên xe."
Lưu Khải Truyện cầm lấy, rồi đưa nó cho Kinh Hoằng Hiên.
Trương Quân lúc nhìn thấy cái nỏ kia, trong lòng liền hoảng sợ, trực giác mách bảo hắn sắp toi đời rồi, mồ hôi lạnh trên trán liên tục rơi.
Kinh Hoằng Hiên cầm cái nỏ lên, anh cẩn thận quan sát. Cái nỏ này được thiết kế rất tinh xảo, chỉ dài tầm khoảng bàn tay, được làm bằng kim loại, tay cầm của chiếc nỏ còn được vẽ chạm khắc rất đẹp, điều đặc thù ở đây là nó khá là nhẹ, tuy nhiên lực sát thương của cái nỏ này lại rất lớn.
Độ chính xác hoàn hảo, lại có khả năng bắn tầm xa, có thể xuyên thủng các lớp chắn. Là món đồ thường được dùng lúc đi săn, có thể giết chết một con báo đốm to lớn trong ba giây.
Kinh Hoằng Hiên khẽ nheo lại mắt, anh giơ cái nỏ lên, nhắm mắt lại, anh lẩm bẩm nói: "Hàng nhập khẩu từ Đức, phí vận chuyển chắc chắn không hề rẻ."
Trương Quân nhìn thấy cái nỏ đó đang hướng về phía mình đang ngồi, hắn thở hồng hộc, tay chân bắt đầu lạnh ngắt: "Vị tiên sinh này..."
"Vụt!" Dưới ánh đèn mờ ảo, cái nỏ đó bỗng phát sáng lên, mũi tên cắm thẳng lên cái ghế mà Trương Quân đang ngồi, chỉ cách cổ hắn tầm khoảng mấy centimet, âm thanh bay vun vút đó khiến cho trái tim hắn vỡ vụn.
Trương Quân cảm thấy có một chiếc búa đang đập thẳng lên đầu của mình, toàn thân anh ta đau nhức giống như đang bị tróc da lóc thịt. Anh ta hoảng sợ cả cơ thể lạnh ngắt, mồ hôi liên tục rơi.
"Đại, đại ca... Là tôi có mắt như mù... Ngài, hãy tha..."
"Ai sai mày đến đây?" Kinh Hoằng Hiên hỏi.
"Tôi... tôi...chỉ muốn trêu chọc cô ấy. Mọi chuyện đều do tôi—— "
Vụt!
"Á ——!!"
Lần này, cái nỏ kia đã cắm thẳng vào bàn tay trái đang bị trói của hắn.
Á á á á á!
Trương Quân cắn răng chịu đựng, toàn thân đau nhức, hắn ta vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, thậm chí còn bị ngã xuống đất. Máu từ miệng vết thương liên tục chảy ra, khiến tay áo phía bên trái của Trương Quân đã biến thành màu đỏ thẫm.
Rào rào!
Có một chậu nước lạnh dội từ trên cao xuống, sau đó là một người đàn ông mặc đồ đen nắm tóc hắn lên, ép hắn phải mở mắt ra để nhìn Kinh Hoằng Hiên.
Cơ thể Trương Quân như bị nứt ra từng mảnh, hắn chỉ biết hét lên trong sự tuyệt vọng. Tóc vẫn đang bị người kia kéo, nên hắn trợn tròn mắt lên nhìn, hắn thấy người đàn ông ác quỷ kia lại giơ cung nỏ lên, lần này là nhắm đến khuôn mặt của hắn
"Tao hỏi mày lại một lần nữa, ai sai mày đến đây." Giọng nói đó giống như tiếng gõ cửa của thần chết.
Trương Quân có thể nhìn ra được, người đàn ông này là kẻ máu lạnh giết người không ghê tay.
"Tôi nói! Tôi nói! Là anh Phi! Lý Phi! Mấy món đồ này đều là hắn đưa cho tôi! Hắn sai tôi đi gây chuyện với cô gái kia. Sau khi hoàn thành công việc sẽ cho tôi tiền. Bởi vì tôi đang bận chút việc nên vẫn chưa kịp gửi lại món đồ này cho hắn ta!"
"Trong túi quần của tôi có điện thoại di động, trong đó có số điện thoại của anh Phi. Tôi không chưa kịp nhận tiền."
"Đúng rồi! Lúc anh Phi kêu tôi rời đi, tôi có thấy hắn đang gọi điện thoại cho một người, còn gọi người kia là ông chủ, hắn nói mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa."
"Tôi xin ngài hãy thả tôi ra đi, tôi không biết ngài có quen biết với cô gái kia. Nếu tôi biết thì tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy, tôi làm việc này cũng vì tiền. Xin ngài hãy thả tôi ra!"
"Tôi, con mẹ nó! Cũng chỉ vì tiền mà nảy lòng tham. Tôi biết mình là một kẻ rất tệ! Mong ngài lượng thứ, và tha cho tôi lần này"
"Những gì tôi biết đều đã nói cho ngài... tất cả đều là sự thật... Mong ngài hãy thả tôi ra..."
Kinh Hoằng Hiên dùng ánh mắt ra hiệu, một vệ sĩ đứng gần đó ngay lập tức lôi điện thoại của Trương Quân ra. Tìm số điện thoại của Lý Phi. Lưu Khải Truyện mở laptop ra, âm thanh gõ bàn phím liên tục vang lên, không biết họ đang làm gì.
Trương Quân vẫn bị trói trên ghế, cơ thể của hắn ướt đẫm. Cánh tay trái hắn đã bị tê cứng lại, máu vẫn liên tục rơi. Cơ thể của hắn đã lạnh ngắt.
Chờ một lúc, lúc hắn chuẩn bị ngất xỉu, hắn vội vàng cầu xin người kia: "Ông chủ... Ngài, á—— xin ngài hãy thả tôi ra..."
Một người đàn ông áo đen ngay lập nét một miếng vải vào mồn của Trương Quân. Ngoại trừ việc hít thở ra, thì mọi âm thanh khác đều đã bị chặn lại trong cổ họng.
"Kinh tổng, đã điều tra ra được, người kia quả thực tên là Lý Phi, hiện tại đang làm ông chủ của câu lạc bộ săn bắn. Nằm ở phố Phương Nam."
Trương Quân nghe thấy lời của Lưu Khải Truyện nói, hắn ngừng giãy dụa điên cuồng gật đầu.
"Ư a a a ừ ừ ngài ố ôi!" Những gì tôi nói đều sự thật, ông chủ!
Kinh Hoằng Hiên không để ý đến hắn, anh nhấc tay lên ra hiệu cho Lưu Khải Truyện lên lầu hai cùng anh. Sau đó mới quay sang ra lệnh cho hai vệ sĩ kia. Họ cởi trói cho Trương Quân, xách hắn lên như một con chó, họ vứt hắn ra ngoài đường.
Lúc Trương Quân tưởng mình sống sót sau đại nạn, hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần giữ được mạng sống, chút đau đớn này có đáng gì.
"Ố ố ố ————!"
Tiếng hét chói tai đã bị miếng vải kia chặn lại trong cổ họng. Đôi mắt Trương Quân đỏ rực lên, gân xanh trên trán nổi lên, hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy trên đùi của mình đang cắm một chiếc nỏ, máu liên tục chảy ra.
Hắn quay lại nhìn, chỉ nhìn thấy người đàn ông ác quỷ kia đang đứng trên cầu thang, trên tay còn cầm theo cái nỏ hình chữ thập, đang nở nụ cười.
Trương Quân hoảng sợ. Trên người hắn tràn ngập mùi máu tươi
Mấy người mặc đồ đen nhét hắn vào trong bao tải, vẻ mặt khinh thường nói: "Con mẹ nó, tên này sợ đến mức tè dầm ra quần."
——
Kinh Hoằng Hiên huýt sáo, quay sang nói chuyện với người đang đứng bên cạnh: "Không tồi, quả thực là một món đồ thú vị."
Lưu Khải Truyện nhìn chiếc nỏ được chế tạo tinh xảo, khẽ gật đầu, sau đó cùng Kinh Hoằng Hiên đi vào thư phòng trên lầu hai.
Biệt thự này thuộc quyền sở hữu của Kinh Hoằng Hiên, đây là món quà sinh nhật mà ông bà ngoại tặng anh lúc nhỏ. Anh sở hữu rất nhiều bất động sản, mà vị trí nơi này không được tốt, nên bình thường anh rất ít khi đi đến đây. Sau này anh biến nơi này thành "một căn cứ". Chuyên xử lý những phi vụ như thế này.
"Kinh tổng, Lý Phi hiện đang là ông chủ của một câu lạc bộ săn bắn. Theo giấy phép kinh doanh thì nơi đó thuộc về quyền quản lý Ninh thiếu gia. Nghe đồn rằng, anh ta có sở thích sưu tầm súng và bom. Hằng năm anh ta thường đi săn bắn ở châu Phi. Câu lạc bộ này giống như một bộ sưu tập quái đản của anh ta. Sau khi đi ra nước ngoài, anh ta đã giao quyền quản lý cho Lý Phi, hiện tại nơi này đã biến thành một nơi chuyên buôn bán vũ khí, những thành viên ở đây đều có sở thích săn bắn giống với anh ta."
"Ừ." Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, anh vẫn nghịch cái nỏ đang cầm trong tay.
"Lại có liên quan đến Ninh gia."
Lưu Khải Truyện khẽ gật đầu: "Lần trước lúc chuyện của ngài bị lôi lên báo cũng là do Ninh gia gây ra."
"Xem ra, chỉ cần đó là món đồ mà Ninh thiếu gia yêu thích, anh ta đều nguyện ý chi tiền." Kinh Hoằng Hiên nghĩ đến người kia, ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lùng.
"Vừa nãy Đổng Hàng đã gửi tin tức cho tôi, anh ta báo người luôn giúp đỡ Nghê Nhất Lâm lúc cô ta còn trong cô nhi viện, chính là Ninh gia. Cô ta hình như có quen biết với Ninh Tuấn Thần, họ học cùng một trường cấp ba, và cả hai đã từng hẹn hò. Tuy nhiên Ninh Tuấn Thần là kẻ lập dị, thái độ của anh ta khi đối xử với Nghê Nhất Lâm rất kỳ quái, không hề giống như yêu, mà nhìn rất giống sủng vật."
"À, đúng rồi. Hai người bọn họ đã sớm chia tay. Nguyên nhân là do Ninh Tuấn Thần đã bắt cá hai tay." Lưu Khải Truyện bổ sung thêm.
Nhắc tới Đổng Hàng, Kinh Hoằng Hiên liền nhớ tới Mễ Mị. Đổng Hàng này rất thông minh, anh ta rất biết cách kiếm tiền, anh ta đã bán thông tin cho cả hai người.
Nhớ lại hành động gần đây của Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên thả cái nỏ đang cầm trong tay xuống, anh ngay lập tức ấn gọi điện thoại cho cô, rồi vội vàng đi ra ngoài ban công, khóe môi anh khẽ nhếch lên
Lưu Khải Truyện:... Từ nãy đến giờ cậu có nghe đây nói chuyện không = =.
"Em đã ngủ chưa?"
Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên rất dịu dàng, khác hoàn toàn với bộ dạng lúc anh xử lý tên kia. Vì anh đang đứng ở ban công, nên người trong phòng không thể nghe được cuộc nói chuyện.
Lúc Kinh Hoằng Hiên quay lại. Lưu Khải Truyện lén nhìn xem giờ trên máy tính.
Mười lăm phút. Lưu Khải Truyện dùng tay khẽ đẩy gọng kính lên. Mễ tiểu thư, cô quả thực rất lợi hại.
"Khải Truyện, tôi nghĩ trò chơi nên chuyển sang giai đoạn khác. Mặc dù đối phương có hơi ngốc và ngây thơ. Dù không cảm thấy thú vị lắm. Nhưng mà, tôi đã nghĩ ra được một vài cách rất thú vị." Bây giờ điều anh sợ nhất chính là có kẻ đã nắm được điểm yếu của mình.
"Hoằng Hiên, tâm trạng hôm nay của cậu có vẻ tốt."
"Thật à?"
Lưu Khải Truyện khẽ gật đầu.
Kinh Hoằng Hiên có hơi giật mình, anh khẽ vuốt cằm. Cũng đúng, nếu không vừa nãy anh đã bắn thủng mắt của người kia.
"Khải Truyện, lần đầu tiên cậu gặp vợ cậu là khi nào?"
Lưu Khải Truyện:...