Beta: Bom
Trên bàn bày khoảng tầm ba đến bốn món, tuy không nhiều quá nhiều nhưng nhìn có vẻ rất ngon. Và nhìn khá đẹp mắt rất hấp dẫn.
Đáng tiếc là hiện tại Mễ Mị không có tâm trạng thưởng thức. Không biết có phải là do tác dụng phụ của việc xuyên đến thế giới này không, nhưng hiện tại đầu cô vẫn còn rất choáng, huyệt thái dương giống như bị kim đâm thi thoảng lại nhói lên.
Lúc này cô có thể thẳng thắn đối diện với hiện thực, thì đột nhiên lúc này bụng của cô bắt đầu réo lên. Cô nghĩ mà càng cảm thấy thương nguyên chủ, bởi vì ngày hôm nay được gặp người trong lòng cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ rất tỉ mỉ. Lo sợ dáng người của mình không được tốt, cả ngày hôm nay cô ấy đã nhịn ăn. Cô tin chắc cô ấy biết rõ tình trạng cơ thể của mình nhưng vẫn dám liều lĩnh nhịn ăn suốt ngày hôm nay.
Mễ Mị đắn đo phân vân một hồi, cuối cùng thì cô cầm cốc trà sữa lên. Vị ngọt và ấm áp dần xâm chiếm vị giác của cô, ly sữa dần cạn. Bây giờ chỉ còn sót lại mấy quả hạnh nhân vươn trên đầu lưỡi. Mễ Mị uống một hơi, bây giờ hơi thở của cô tràn ngập mùi hương của sữa.
Thật dễ chịu.
Kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển, Mễ Mị hết nhắm mắt lại mở mắt ra, cô cố dùng tín hiệu để gọi hệ thống, nhưng cô vẫn không thấy tín hiệu đáp lại. Nếu không phải cô vẫn còn nhìn thấy quyển truyện kia, thì thậm chí cô còn hoài nghi liệu mình có phải bị điên rồi hay không.
Lặp đi lặp lại mấy lần mà vẫn không thu được kết quả. Mễ Mị thở dài và chấp nhận bỏ cuộc. Cô quay đầu lại nhìn khung cảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ. Hiện tại trong lòng cô đang rất bối rối.
Hiện tại cô mới chỉ nhìn thấy đúng 3 trang truyện, từ đầu đến cuối cô chỉ biết Kinh Hoằng Hiên rời đi vì cuộc điện thoại của Nghê Nhất Lâm. Anh nhẫn tâm bỏ vị hôn thê ở khách sạn mà leo lên xe đi tìm nữ chính. Lúc đến nơi nhìn thấy nữ chính đang bị một đám lưu manh trêu chọc, anh đã xuất sắc thể hiện màn anh hùng cứu mỹ nhân..
Nhưng những tình tiết này không hề liên quan gì đến cô! Cô biết nam chính và nữ chính là nhân vật trung tâm của cốt truyện. Những ít nhất tác giả cũng nên nhắc đến vai phụ mấy câu chứ?
Hiện tại cô đã xuyên thành nữ phụ Mễ Mị, cô không biết tiếp theo mình nên làm gì. Mà hệ thống lại đi đâu mất tiêu, ít nhất nó cũng phải ra mặt hướng dẫn cô chứ.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Chẳng lẽ hệ thống kia đã bị chết mày. TAT đúng là cái đồ vô dụng.
Mễ Mị đoán, mấy trang truyện mà cô đang đọc không phải là phần mở đầu của quyển tiểu thuyết, làm gì có tác giả nào chọn nữ phụ xuất hiện ở đầu câu chuyện. Chẳng qua cô xuyên vào đúng thời điểm cốt truyện đang diễn ra tới tình tiết này.
Điều này càng khiến cho tình hình trở nên tệ hơn. Ước gì ở đây có một cửa hàng, chỉ cần dùng tiền có thể mua được chương mới. Cho dù cô có thông minh đến đâu, thì cũng không thể nghĩ ra một cốt truyện giống tác giả viết!
Cô tự hỏi liệu bây giờ cô nhảy xuống dưới thì cô có thể về nhà được không...
Cô suy nghĩ dằn vặt một lúc lâu, Mễ Mị đương nhiên không dám lôi tính mạng ra làm trò đùa. Chẳng may cô không quay về được thế giới thật, thì cô không chỉ có lỗi với chính mình, mà còn có lỗi với cả nguyên chủ. Cho nên cách tốt nhất là cô nên tiếp nhận sự thật TAT.
Mễ Mị thở dài đi mấy vòng trong phòng,cô nhìn lướt qua cái hành lý đang đặt ở góc phòng. Bỗng nhiên, cô một thứ đã thu hút sự chú ý của cô.
Điện thoại!
Mễ Mị dùng tay gõ vào đầu, tại sao cô lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy! Thứ không thể thiếu trong cuộc sống của người hiện đại chính là điện thoại di động! Bây giờ trong điện thoại thứ gì cũng có. Chỉ cần có điện thoại trong tay là bạn có cả thế giới.
Từ việc xã giao, mua sắm, sở thích, du lịch, cùng những tin tức mới trong ngày, tất cả đều có ở trong điện thoại, điện thoại chính là bách khoa toàn thư của người hiện đại. Đối với cô nó không chỉ là phao cứu mạng, mà còn giúp cô hiểu biết thêm về con người của nguyên chủ. Mễ Mị vỗ tay thầm khen ngợi khả năng nhạy bén và thông minh của mình.
Nói là làm, Mễ Mi lôi chiếc điện thoại từ trong hành lý ra, cô ngồi xuống giường bắt đầu mở điện thoại ra để tìm hiểu thông tin.
Cô vừa cầm chiếc điện thoại di động trong tay, cô dễ dàng mở nó lên nhớ khóa vân tay. Màn hình vừa sáng lên cô nhìn thấy rất nhiều thông báo của wechat. Mễ Mị ngoài mặt thì không để tâm đến, nhưng trong lòng cô bắt đầu suy tính.
Hiện tại trên thị trường có rất nhiều mẫu mã điện thoại di động. Nhưng chỉ cần truy cập vào mạng, thì cách sử dụng đều giống hệt nhau. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng chiếc điện thoại của hãng này, vì cô vẫn chưa quen cách sử dụng nên cô phải học cách làm quen trước, mở các ứng dụng mà được nhiều người dùng ra rồi học dùng. Giống như vì sao đây là lần đầu tiên cô gặp Kinh Hoằng Hiên nhưng cô lại biết được tên của anh. Với lại, lúc đó hệ thống còn nhắc đã giúp cô mở kỹ năng trang bị cho người mới.
Cho nên, hiện tại trong cơ thể này vẫn còn sót lại ký ức của nguyên chủ, thế nên khi nhìn thấy người quen hoặc những đồ vật thân thuộc, cơ thể sẽ làm theo giống như được lập trình từ trước.
Cả đêm nay, đây là chuyện duy nhất khiến cho cô cảm thấy vui.
Mễ Mị nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, khi mở mắt ra, khuôn mặt cô đã tràn ngập ý chí chiến đầu. Tình hình hiện tại của cô chính là "không có trâu thì bắt chó đi cày", cô đã rơi vào đường cùng, phải tự tìm cách cứu chính mình. Và bây giờ cô nghĩ mình nên đi tìm hiểu kỹ hơn về nguyên chủ, sau đó cô dựa đó để suy luận ra tình tiết tiếp theo của bộ truyện. Sau đó chờ đến thời cơ thích hợp, cô sẽ rời đi.
Từ bạn bè, đến các trang mạng xã hội, ngay cả những bức hình, đều đã bị cô lục soát ra. Thậm chí cô còn tìm ra những nick ảo của nguyên chủ.
Điều khiến cho Mễ Mị cảm thấy sốc chính là, cô nhìn vào bản ghi chú dài tận 3 trang của nguyên chủ! Nhưng hầu hết đều là tiêu đề của tờ báo. Và trên weibo cô ấy chỉ theo dõi đúng một người duy nhất —— Kinh Hoằng Hiên.
Nhìn là đoán ra được, đây chính là một fan não tàn chân chính. Nhìn dòng giới thiệu trên nick weibo thật là kinh khủng.
Vốn dĩ, cô luôn đứng về phía của nguyên chủ, và cô coi Kinh Hoằng Hiên chính là kẻ tra nam cặn bã, nhưng sau khi cô phát hiện những hành động theo dõi biến thái của nguyên chủ, cô thực sự không biết mình nên đứng về phía của ai.
Lúc nào cũng bị dòm ngó và kiểm soát như vậy, chắc chắn anh cũng cảm thấy rất khó chịu?
Suốt mấy tiếng đồng hồ, Mễ Mị đã buồn ngủ đến mức mắt cứ nhắm lại, nhưng cô vẫn kiên trì ngồi thu thập thông tin.
Có 3 app mà cô chưa từng sử dụng; 1 app đọc truyện tranh, 1 app chụp hình, và một game thời trang. Ngoài ra cô còn thấy mấy trang web tin tức giải trí cùng kinh tế. Có 158 người bạn trên nick wechat, không có mối quan hệ mờ ám với bạn nam khác phái, hiện tại tài khoản ngân hàng đã hết sạch tiền, có 63 món đồ đã sắp được giao hàng.
Bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện dòng ghi chú: Nhắc nhở thân thiện~ Hiện tại bạn đã thức vượt qua số giờ quy định. Bạn nên đi ngủ sớm, để có thể bảo dưỡng làn da thật tốt.
DM! Có mỗi chuyện này thôi mà cũng phải tạo ghi chú? Sao cô không để cho tôi một chút thông tin nào hữu dụng! Tôi lãng phí suốt mấy tiếng đồng hồ để đi điều tra tin tức của cô!
Mễ Mị liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, cô giơ ngón giữa chỉ lên trời. Sau đó vội leo lên giường nằm ngủ.
Nếu mày có dám nhắc nhở tư thế nằm ngủ này không đúng ~ thì tao sẽ trao cổ tự xác.
Một đêm bình yên, không có sóng gió nào xảy ra.
——
Ở phía bên kia.
Nhờ những ánh đèn neon càng khiến cho thành phố về đêm trở nên rực rỡ hơn. Màn đêm vừa buông xuống, mỗi người một vẻ mặc những trang phục rực rỡ đi dạo trên đường. Phía đối diện anh chính là một trong những quán bar nổi tiếng của thành phố H.
Kinh Hoằng Hiên mặc trên người bộ vest quý phái sang trọng, trước mặt anh chính là cánh cửa ra vào của quán bar. Việc đầu tiên Kinh Hoằng Hiên làm là giơ tay lên nhìn đồng hồ. Anh thử nhẩm tính trong đầu, lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra nhìn.
"Đã mang bữa tối lên phòng 521 chưa?"
"Thế à, cảm ơn khách sạn rất nhiều."
Kinh Hoằng Hiên cất điện thoại vào trong túi áo, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Anh vội vàng mở cánh cửa trước ra, rồi chạy vào trong quán bar.
Vừa mới bước vào bên trong, anh thấy Nghê Nhất Lâm đang nằm gục xuống ở quầy bar gần cửa ra vào. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy hở vai, càng tôn lên vòng eo nhỏ cùng vòng một căng tròn của cô ấy. Mái tóc dài đen nhánh phủ xuống che kín cánh tay trắng nõn. Ánh đèn rực rỡ trên quán bar dường như đều tập trung lên người cô ấy.
Đúng là một mỹ nhân hiếm gặp.
Có rất nhiều ánh mắt tập trung lên người của Nghê Nhất Lâm. Nhưng không ai dám đến gần cô ấy, chỉ dám đứng từ xe để ngắm nhìn mỹ nhân đang ngủ say.
Kinh Hoằng Hiên bỏ qua ánh mắt dò xét của mọi người, anh đi thẳng đến chỗ của Nghê Nhất Lâm.
"Nhất Lâm, mau tỉnh dậy." Kinh Hoằng Hiên đưa tay khẽ lay nhẹ bả vai của Nghê Nhất Lâm, trong ánh mắt của anh có thể nhìn thấy rõ sự quan tâm, phải biết rằng, cho dù vừa nãy anh nhìn thấy Mễ Mị té xỉu trước mặt, anh cũng không hề nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm như vậy.
"Kinh... Kinh tổng..." Nghê Nhất Lâm sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, cô vội mở mắt ra nhìn, trong đôi mắt hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn với sự bối rối.
Kinh Hoằng Hiên nhân cơ hội ghé sát người vào chỗ Nghê Nhất Lâm đang ngồi: "Có phải cô đã uống say rồi đúng không, để tôi đưa cô về nhà được không?" Trong giọng nói còn chứa sự dịu dàng quan tâm.
Vì đã uống nhiều rượu nên ánh mắt của Nghê Nhất Lâm so với ngày thường càng trở nên long lanh hơn. Cô ấy khẽ gật đầu, lúc này cô mới nhớ ra, vội ngẩng đầu lên tìm kiếm: "Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ đi đâu rồi?"
"Là chính em ấy bảo tôi đi đến đây đón cô. Nên không cần quan tâm đến em ấy đâu."
Kinh Hoằng Hiên đỡ cánh tay trái của Nghê Nhất Lâm, vì vừa nãy Nghê Nhất Lâm đã uống rượu nên bước chân của cô ấy không được vững, cô ấy ngay lập tức đưa tay ra túm chặt lấy cánh tay của Kinh Hoằng Hiên, cả cơ thể của cô ấy đều dựa sát vào người của anh.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cô ấy đi đến quán bar. Bởi vì người bạn tốt của cô ấy Kinh Hồng Phỉ nói muốn rủ cô ấy đến đây để chúc mừng cô đã trải qua kỳ thực tập tại Túng Thế. Bởi vì cô ấy không biết uống rượu, nên đã từ chối nhưng Kinh Hồng Phỉ cứ ép cô ấy phải uống hết một chén rượu. Vừa mới uống xong, cô ấy bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mắt. Kinh Hồng Phỉ là một kẻ thích đùa dai, cô ta nhẫn tâm bỏ người bạn tốt của mình ở lại trong quán bar, rồi gọi điện cho Kinh Hoằng Hiên bảo anh đến đưa Nghê Nhất Lâm về nhà.
Kinh Hoằng Hiên đỡ Nghê Nhất Lâm ngồi vào trong xe.
"Tách, tách." Ở góc đối diện có một ánh đèn flash léo lên.
Ở trong xe, Kinh Hoằng Hiên mở cốp xe ra, lấy ra một chai thuốc giải rượu đưa cho Nghê Nhất Lâm: "Uống chai thuốc tỉnh rượu này đi, uống xong cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
"Cám ơn, tôi không ngờ trên xe của anh lại chuẩn bị sẵn thứ này." Nghê Nhất Lâm vui vẻ nhận lấy chai thuốc. Kinh Hoắc Hiên còn chuẩn bị sẵn cho cô ấy một chai nước lọc.
"Vừa nãy đi ngang qua cửa hàng tiện lợi nên tôi chạy vào mua, tôi đoán thể nào cô cũng cần dùng mấy thứ này." Kinh Hoằng Hiên cài dây an toàn, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu vào trong xe, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh. Lúc này, thái độ khi nói chuyện cùng ánh mắt anh nhìn Nghê Nhất Lâm khác hoàn toàn với ánh mắt lúc nãy anh nhìn Mễ Mị.
"Tôi... cảm ơn anh rất nhiều." Nghê Nhất Lâm có hơi bất ngờ, sau đó lại chuyển sang ngạc nhiên, cô ấy cũng không thể miêu tả rõ cảm xúc lúc này của mình.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, đi lướt qua những cột đèn tạo thành vết sáng màu vàng nhạt rồi dần biến mất. Không gian bên trong xe thể thao không quá lớn, nên Nghê Nhất Lâm cảm thấy có hơi khó thở. Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức mở cửa sổ xe ra. Từng cơn gió mát lạnh truyền vào, khiến cho Nghê Nhất Lâm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Làn gió khẽ thổi bay mái tóc đen nháy của Nghê Nhất Lâm, khiến cho trong xe tràn ngập mùi hương của tinh thảo.
Kinh Hoằng Hiên lặng lẽ mở cánh cửa sổ xe còn lại ra.
"Kinh tổng, làm phiền ngài nhiều rồi."
"Ở bên ngoài, cô đừng gọi tôi là Kinh tổng."
"Thế anh muốn tôi gọi anh là gì?"
"Cứ gọi theo cách cô thích là được."
"Vậy thì tôi kêu ngài là Kinh tổng nhé."
Kinh Hoằng Hiên thấy vậy liền không nhịn được cười. Nghê Nhất Lâm khuôn mặt trở nên đỏ ứng. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên.
"Alo, Phỉ Phỉ."
"Nhất Lâm, anh tôi đến đón cậu về chưa?" Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc rất ầm ỉ, Kinh Hồng Phỉ sợ cô ấy không nghe rõ nên đã hét lớn lên, thậm chí âm thanh đó còn truyền đến tai của người đang ngồi bên cạnh.
"Kinh tổng đã đến đón tớ về rồi. Hiện tại anh ấy đang đưa tớ về trường học."
"Tại sao cậu lại gọi anh ấy là Kinh tổng, cậu là bạn thân của tôi. Anh trai của tôi thì cũng là anh trai của cậu."
"Cậu đừng có nói như vậy! Được rồi, cậu cũng nên sớm đi về nhà đi. Tôi cũng sắp đến nơi rồi, lúc về phòng ký túc xá tôi sẽ gọi lại cho cậu." Kinh Hồng Phỉ nghe thấy giọng điệu ngượng ngùng của Nghệ Nhất Lâm, cô ta không nhịn được liền quay sang trêu chọc cô ấy. Khiến cho Kinh Hoằng Hiên đang ngồi bên cạnh cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy thấp thỏm quay sang nhìn trộm cái người vẫn đang tập trung lái xe, cô ấy nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của anh, đôi mắt của anh sáng rực lên. Đột nhiên bầu không khí trở nên ngượng ngùng và rất khó hiểu.
Kinh Hoằng Hiên còn lái xe đưa Nghê Nhất Lâm đi dạo một vòng quanh bờ sông, lúc xe ô tô chạy đến trước cổng trường đại học, Nghệ Nhất Lâm bây giờ đã tỉnh rượu.
Anh đỗ xe ở ven đường, còn chạy xuống giúp Nghê Nhất Lâm mở cửa xe ra, cả hai người cùng nhau đi đến tòa nhà ký túc xá nữa.
"Bây giờ đã quá giờ quy định, cô có được người quản lý cho phép vào trong ký túc xá không?"
"Chắc là được, vì hiện tại tôi đang đi thực tập. Nên chỉ cần giải thích một chút là mấy cô ấy sẽ cho tôi đi vào."
"Vậy là ổn rồi. Cô mau đi vào bên trong đi."
"Vâng!"
Nghê Nhất Lâm ngay lập tức rời đi, lúc đi đến cửa khu ký túc xá cô ấy quay lại vẫy tay chào tạm biệt Kinh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, ý cười hiện rất rõ trong đôi mắt của anh. Thấy Nghê Nhất Lâm đã an toàn trở về phòng ký túc xá, lúc này anh mới xoay người rời đi.
Trong góc tối có một chiếc ô tô màu đen đang lôi máy ảnh ra chụp ảnh.
Kinh Hoằng Hiên che dấu ánh mắt sắc lạnh, giả bộ như không nhìn thấy, anh từ tốn quay trở lại chỗ đỗ xe vừa nãy.
Leo lên xe, khởi động xe rồi rời đi. Vừa đi khỏi khuôn viên trường đại học, anh ngay lập tức ấn điện thoại gọi cho một người.
"Kinh tổng."
"Cậu đã đem tài liệu kia giao cho phóng viên chưa? Ngày mai tôi muốn nhìn thấy tin tức đó xuất hiện trên đầu tạp chí."
"Đã rõ." Đối diện còn muốn nói gì đó, nhưng lại do dự không dám nói ra.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên lạnh lẽo như tiết trời tháng 12.
"Cũng không có chuyện gì lớn... Theo như tôi được biết, dạo gần đây sức khỏe của chủ tịch Kinh không được tốt."
"Bọn họ dám bày mưu tính kế chơi xỏ tôi, đương nhiên là phải trả một cái giá rất lớn..." Huống hồ họ nghĩ dùng con nhỏ đó có thể cản được anh sao. [1]
[1]: Nếu các bạn tinh ý có thể hiểu ra nam chính là một người rất nham hiểm. Đối với anh bây giờ tất cả mọi thứ đều chỉ là quân cờ.
Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức cúp điện thoại. Biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ. Trên trời không có một ánh sao, mặt trăng cũng đi đâu mất, chỉ còn để lại một màn đêm u tối. Chiếc xe thể thao màu đen lao vun vút trên đường, khiến cho bụi bay mù mịt.
——
Thế giới trong sách (Đoạn mở đầu):
"Trời ạ, bị muộn làm rồi!" Nghê Nhất Lâm đang ngồi trên xe buýt, cô ấy sốt ruột nhìn đoạn đường đang bị tắc nghẽn phía trước. Hiện tại đang vào giờ cao điểm, nên bây giờ trên tuyến phố đều đang trong tình trạng tắc đường. Vài phút trôi qua mới nhích lên được một mét. Tài xế xe buýt đã cố luồn lách nhưng đường đi đã bị chặn kín, không thể di chuyển được.
Nghê Nhất Lâm hoảng sợ vội mở máy điện thoại lên xem giờ, bây giờ chỉ cách thời gian phỏng vấn đúng 15 phút. Bây giờ đến không kịp nữa rồi!
"Tài xế, làm phiền ngài có thể mở cửa xe cho tôi đi xuống được không? Tôi sắp bị muộn giờ làm rồi!" Nghê Nhất Lâm vội chạy đến năn nỉ tài xế, giọng nói của cô ấy giống như đang sắp sửa khóc.
Tài xế cũng rất thông cảm và hiểu cho những người đi làm sớm vào buổi sáng. Ông ấy quan sát đường thông qua gương chiếu hậu, thấy không có chiếc ô tô nào gần đây, ông ấy mới dám mở cửa sau ra.
Tạch ——! Cửa xe vừa được mở ra."Cảm ơn tài xế rất nhiều!" Nghê Nhất Lâm vui vẻ bước xuống xe. Cô ấy cẩn thận quan sát xe trên đường, dùng tốc độ chạy nhanh nhất đến để tập đoàn Tùng Thế. Ở phía sau lưng cô ấy, cũng có rất nhiều người đang vội vã chạy đến chỗ làm. Có cơn gió thổi qua cuốn bay những ngọn tóc đen nháy, ánh nắng ban mai chiếu lên người cô ấy càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp.
"Chờ —— tôi với!"
Lúc cánh cửa thang máy dần đóng rập lại, Nghê Nhất Lâm hét lớn lên chạy vào trong thang máy. Cô ấy vội vàng ấn tầng 7, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ phỏng vấn!
Thật —— may mắn là cô ấy vẫn đến kịp
Bên trong thang máy cũng không có quá nhiều người, hầu như đều là những đàn ông lịch lãm mặc vest, tay đang cầm theo văn kiện. Nghê Nhất Lâm dựa sát người vào trong thang máy, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình xuống, cô không muốn làm phiền người khác.
Ánh mắt của Nghê Nhất Lâm bị thu hút và nhìn vào góc phía bên trái trong thang máy, người đứng ở phía trong cùng, hình như anh ta cũng đang nhìn cô ấy. Cô ấy quay đầu lại nhìn anh, cặp mắt đào hoa đó vẫn đang quan sát cô ấy.
Nghê Nhất Lâm ngạc nhiên, bởi vì chủ nhân của cặp mặt đào hoa đó thực sự nhìn rất... đẹp trai.
Sau khi bị cô ấy phát hiện, người đó không hề lẩn tránh, cặp mắt đen nháy đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy
Nghê Nhất Lâm cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vì phép lịch sự cô vẫn cúi đầu xuống chào người đó.
"Kinh tổng." Người bên cạnh đối nhiên ghé đầu vào bàn chuyện với anh, lúc này người đó mới thu hồi lại tầm mắt, để tập trung nghe người kia bẩm báo.
Nghê Nhất Lâm thầm ghi nhớ tên của người đó, King tổng...
...
Văn phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên, thư ký Lưu đem một chồng hồ sơ đặt lên bàn làm việc của Kinh Hoằng Hiên.
"Kinh tổng, đây là hồ sơ xin việc mà trưởng phòng nhân sự nhờ tôi mang lên cho ngài xem. Tất cả những hồ sơ ở đây đều là những sinh viên học từ các trường đại học lớn trong nước." Yêu cầu tuyển dụng nhân sự của tập đoàn Tùng Thế rất khắt khe. Hiện tại thư kí Lưu cần tuyển dụng thêm 2 trợ lý, tuy là đã được Kinh tổng giao toàn quyền xử lý việc này, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên hỏi ý kiến của Kinh tổng trước sẽ tốt hơn. Nhưng hồ sơ ở đây đều đã được anh ta xem qua từ trước.
Kinh Hoằng Hiên nhìn thử lướt qua mấy bộ hồ sơ, đột nhiên, ánh mắt của anh tập trung nhìn vào một bộ sơ yếu lý lịch.
Chính là cô gái ở trong thang máy lúc nãy.
Sau đó, anh lướt qua thông tin trên bộ hồ sơ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thư ký Lưu đứng một góc quan sát anh.
"Chọn người này đi."
Tác giả giải thích:
Thế giới trong truyện và ngoài đời thực là giống nhau. Những tình tiết và sự việc diễn ra ở thế giới trong truyện đều sẽ được xuất hiện trong thế giới thực. Nhưng diễn biến và kết quả lại không giống nhau.
Lời giải thích của edit:
Thực ra ý của tác giả rất đơn giản. Có những sự việc xảy ra ở thế giới trong sách sẽ lặp lại trong thế giới thật. Nhưng diễn biến, cách xử lý tình huống, cùng kết quả sẽ không giống nhau. Bởi vì nữ chính đã xuyên vào trong thế giới này, giống như cánh hồng điệp dần phá vỡ trật tự thế giới.