• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Mễ Mị đọc hết tin nhắn trong nhóm chat, cứ năm giây lại có tin nhắn mới hiện lên. Tất cả thành viên đang tích cực thảo luận về chuyến du lịch lần này. Mọi người thống nhất và giao cho cô nhiệm vụ quan trọng nhất: Nhất định phải thuyết phục Kinh Hoằng Hiên tham gia cùng.

Hầy ——

Mễ Mị thở dài, tất cả những khó khăn trong chuyến du lịch lần này cộng lại,

đều không bằng Kinh Hoằng Hiên.

Cô nắm chặt tay lại, tự cổ vũ bản thân. Liền quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên, thấy anh đang nghiêm túc xử lý công việc, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mễ Mị đang ngồi thẳng lưng lên khoanh hai tay lại, dáng vẻ của cô bây giờ rất giống với học sinh tiểu học. Anh khẽ nhíu mày.

"Em có chuyện muốn bàn bạc với anh."

"Có chuyện gì?"

Kinh Hoằng Hiên để ý Mễ Mị cứ được một lúc lại giơ ngón trỏ lên. Điều đó có nghĩa là cô đang băn khoăn lo lắng và không chắc chắn những gì mình chuẩn bị nói. Anh đặt bản hợp đồng xuống, dựa lưng vào ghế, hào hứng quan sát Mễ Mị.

Anh thực sự rất muốn biết Mễ Mị định bàn bạc với anh chuyện gì?

"Ừ... Cuối tuần này, anh có rảnh không?" Mễ Mị hỏi anh.

Đây là một câu nói bắt chuyện điển hình. Kinh Hoằng Hiên im lặng. Anh ra tín hiệu ý bảo cô cứ tiếp tục.

Mễ Mị bĩu môi, Kinh Hoằng Hiên đúng là tên cáo già, cô chỉ là chú thỏ ngây thơ làm sao có thể thắng được tên cáo già mưu mô. Cô không muốn phí thời gian, nên trực tiếp kể cho anh nghe về chuyến du lịch.

"Cuối tuần này, Tiểu Thu rủ mọi người đi đến hòn đảo phía Nam chơi. Cô ấy cũng rủ hai người chúng ta đi cùng."

"Mọi người định đi chơi ở đâu?"

Mễ Mị đứng lên, vui vẻ chạy đến chỗ Kinh Hoằng Hiên, cô đưa địa chỉ cùng hình ảnh về hòn đảo đó cho anh xem: "Anh nhìn thử đi, có phải nhìn rất đẹp đúng không, Tiểu Thu đã thuê một khu nghỉ dưỡng để mọi người có thể thoải mái vui chơi."


Kinh Hoằng Hiên chỉ cần nhìn địa chỉ, anh lập tức đoán được nơi này nằm ở đâu. Anh đương nhiên biết công ty của Thu gia chủ yếu hoạt động trong ngành du lịch, họ xây dựng rất nhiều khách sạn, khu nghỉ dưỡng. Và hòn đảo này rất nổi tiếng. Anh cũng thường xuyên dẫn khách hàng đi đến đây chơi. Nên anh biết khung cảnh ở đây rất đẹp, hòn đảo này thực sự là một điểm lý tưởng để đi du lịch.

Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu: "Hòn đảo đó thực sự rất đẹp." Hòn đảo này thực sự là một nơi nghỉ dưỡng rất tuyệt vời.

Mễ Mị nghe thấy vậy, trong lòng cô lóe lên một hy vọng: "Anh có muốn đi đến đó không?"

"Không."

"..."

Kinh Hoằng Hiên mở lịch trình làm việc ra, đưa cho Mễ Mị xem: "Cuối tuần này anh việc bận rồi."

"Anh có thể đẩy lịch làm việc ra ngày khác được không..."

Mễ Mị vẻ mặt đáng thương nhìn anh, Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy vậy, đột nhiên anh lại nổi ý định xấu xa, anh muốn trêu chọc cô.

"Em hãy đưa ra một lý do hợp lý, biết đâu anh lại đổi ý."

Mễ Mị nhìn thấy vẻ mặt kênh kiệu của người trước mặt, cô chỉ biết cắn chặt răng. Nếu là ngày thường, cô không thèm quan tâm đến anh nữa. Nhưng bây giờ, trên người cô đang mang theo thánh chỉ, cô phải hy sinh lợi ích của bản thân để bảo vệ lợi ích chung!

"Tiểu Thu bảo rằng, dạo gần đây em rất ít khi đi ra ngoài chơi. Nên cô ấy mới quyết định rủ em đi theo."

"Cùng bạn bè đi du lịch là một trải nghiệm rất tuyệt? Tại sao lại kêu anh đi cùng."

"Tất cả các cô ấy đều mang theo bạn trai! Nếu anh không chịu đi theo giúp em, chẳng phải lúc đó em sẽ rất mất mặt sao."

"Vậy cuối tuần này em đừng đi ra ngoài chơi nữa, ở nhà với anh đi. Sau đó em đăng ảnh lên trên wechat, mọi người đều biết ngày hôm đó chúng ta đã ở cạnh nhau, lúc đó chắc chắn em có thể thoải mái khoe khoang trước mặt các cô ấy."

Nói rất đúng, nhưng mà...

Mễ Mị sững sờ, cô nắm chặt tay lại, cô thực sự rất muốn đấm chết tên khốn kia! Kinh Hoằng Hiên, khi nói chuyện với vị hôn thê của mình, anh không thể ga lăng nhường nhịn tôi một chút được sao. Tại sao EQ của vị tổng tài này lại thấp như vậy!

Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng không nói lên lời của Mễ Mị, anh nở nụ cười đắc ý. Không biết từ lúc nào, anh lại rất thích trêu chọc Mễ Mị, nhìn vẻ mặt đáng thương cô dần chuyển sang tức giận, sau đó lại trở về bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, rồi cố tỏ vẻ không có chuyện gì. Lần nào cũng vậy, điều này thỏa mãn lòng ham muốn của anh.

Kinh Hoằng Hiên thầm đếm ngược thời gian trong lòng, anh định khoảng tầm 20 giây sau, sẽ cố tỏ ra "miễn cưỡng" đồng ý đi cùng với cô. Thực ra chuyện kia không quan trọng lắm, nên anh có thể chuyển lịch sang ngày khác.

Kết quả là, thời gian đang dần đếm ngược, đột nhiên anh cảm thấy mình giống như đang bị hoa mắt, trên đùi truyền đến một cảm giác rất nặng, Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy Mễ Mị đang ngồi trong lòng anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mễ Mị hoảng sợ, vội đưa tay ra che mắt anh lại.

Bây giờ Kinh Hoằng Hiên chỉ cảm nhận mùi hương từ trên cơ thể của cô truyền ra, đôi mắt bị che lại nên xung quanh anh là màn đêm u tối, và cảm giác rất nặng ở trên đùi truyền lên.

Mễ Mị ngồi ở trong lòng anh, cô dùng tay che kín đôi mắt của Kinh Hoằng Hiên, cô tiến lại gần nói nhỏ vào tai anh: "Nếu anh vẫn không chịu đồng ý, thì em không thèm đứng dậy đâu."

Kinh Hoằng Hiên cảm nhận được cơ thể của mình dần đông cứng lại, một phút sau, anh mới lạnh lùng nói: "Mễ Mị, em đừng có gây sự."

Mễ Mị bị giọng điệu nghiêm túc của anh dọa cho hoảng sợ, nhưng trên vai cô gánh vác nhiệm vụ quan trọng, cô bình tĩnh nói: "Anh đồng ý em đi mà, em sẽ ngay lập tức đi xuống."

"Đi xuống ngay." Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên đã không còn độ ấm, cô biết bây giờ anh đang rất tức giận.

Thực ra Mễ Mị cũng đang rất lo lắng, cô đã bị dồn vào đường cùng và buộc phải dùng "mỹ nhân kế", kết quả là "trộm gà không được còn mất nắm gạo". Cô tự thấy bản thân mình rất xinh đẹp, có lẽ do cô quá mất bình tĩnh nên mới như vậy. Bàn tay của cô dần trở nên ướt đẫm. Anh cũng cảm nhận được mồ hôi đang chảy trên chiếc mũi của anh.

Mễ Mị nhắm chặt mắt lại, sau đó cô mở mắt ra, quyết định khiêu chiến đến cùng.

Kinh Hoằng Hiên cảm nhận được người kia đang di chuyển, dù hành động cô rất nhẹ nhàng nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được. Kinh Hoằng Hiên nhíu mày lại, anh không thể nhẫn nhịn được nữa, vội đưa tay ra giữ chặt thắt lưng của người kia, anh muốn đưa tay ra ngăn cản hành động của cô.

Mễ Mị bất ngờ bị anh ôm chặt lấy, cô hoảng sợ suýt chút nữa thì hét toáng lên.

Cô vội đưa bàn tay còn lại ra, và đặt nó lên vai của Kinh Hoằng Hiên, cố giữ vững trọng tâm của cơ thể, cô nghiêng người sang, bờ môi đỏ thắm cô chạm vào tai của anh.

"Anh Hoằng Hiên, anh mau đồng ý đi mà."

Vừa tinh tế vừa mềm mại, dịu dàng lại rất đáng yêu, mỗi câu nói đều tràn ngập sự chân thành.

Hơi thở ấm áp của cô phả lên tai của anh, Kinh Hoằng Hiên cảm thấy tai của anh bắt đầu đỏ lên. Theo bản năng, anh dùng hết sức để đẩy người kia ra.

Mễ Mị vội ôm chặt lấy anh, cô nhất quyết không chịu thả tay.

Đừng dồn tôi vào đường cùng!

Cuộc chiến dần trở nên căng thẳng, một người thì dùng hết sức đẩy người kia ra, một kẻ thì nhất quyết không chịu rời đi, bầu không khí lãng mạn ái muội lúc này đã biến thành tình cảnh hài hước. Đương nhiên nếu so sánh về sức mạnh, Mễ Mị đương nhiên không phải là đối thủ của người kia, mặc dù cô đã dùng hết sức chống trả nhưng cô sắp bị anh đẩy ra.

Khí huyết dâng trào lên, đôi mặt hạnh mở to ra, cô rướn người lên, khóe môi cô khẽ nhếch lên để lộ hàng răng trắng đều thẳng tắp, cô ngay lập tức cắn vào vành tai của người kia.

Nếu anh vẫn không chịu đồng ý, thì anh đừng trách tôi vô tình! Cả hai người chúng ta sẽ chết chung tại đây!

"Được rồi, anh đồng ý... Á!"

Kinh Hoằng Hiên vội vàng đồng ý, đúng lúc này răng của Mễ Mị vừa chạm vào tai của người kia.

Mễ Mị ngơ ngác. Cô cứ đứng ngây ra đó, hình như anh vừa mới đồng ý rồi đúng không?

Cô thực sự rất bất ngờ.

Cốc cốc cốc.

"Kinh tổng, tôi vào đây nhắc ngài sắp đến giờ họp..." Lưu Khải Truyện trong tay cầm theo một chồng văn kiện, anh ta vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy...

Anh ta thực sự rất bất ngờ, đôi mắt đằng sau cặp kính khẽ lóe sáng lên, ngay lập tức cúi đầu xuống, vội vàng đi ra ngoài.

"Xin lỗi, vì đã quấy rầy hai người."

Cạch. Cánh cửa ngay lập tức đóng chặt lại.

Lưu Khải Truyện để chồng văn kiện lên bàn, anh ta nhanh tay lập tức tháo kính xuống, dùng khăn giấy để lau mắt kính.

Xem ra lần sau trước khi bước vào phòng làm việc của sếp, thì tốt nhất nên gọi điện hỏi trước. May mắn là vừa nãy anh ta là người chứng kiến cảnh kia, nếu đổi thành người khác, chuyện này đã bị đem truyền khắp công ty.

Mễ tiểu thư, ngài quá lợi hại.

Hai người không ngờ cảnh vừa nãy đã bị người ngoài nhìn thấy. Mễ Mị ngay lập tức thả tay ra, cô bước xuống đất và lùi về phía sau hai bước chân.

Cô giấu hai tay ở phía sau lưng, cúi đầu xuống. Giống như một cô học trò vừa mới mắc lỗi, hai bàn tay của cô dần trở nên ướt đẫm.

Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên chạm vào lỗ tai vừa bị cắn của mình, ánh mắt tức giận nhìn Mễ Mị, cơn tức giận trong lòng anh chuẩn bị phun trào.

"Anh đã đồng ý với em rồi." Mễ Mị không sợ chết, còn dám lên tiếng nhắc nhở anh.

Kinh Hoằng Hiên không có cách nào để phun trào ngọn lửa trong lòng ra. Đến tận bây giờ, cô vẫn dám ra điều kiện với anh! Cô không nghĩ lại xem vừa nãy mình gây ra chuyện gì?

"Reng reng reng." Lúc này tiếng chuông điện thoại nội bộ trên bàn làm việc của anh vang lên.

Kinh Hoằng Hiên không quay sang nhìn Mễ Mị nữa, anh ấn nút nghe điện thoại.

"Kinh tổng, còn mười phút nữa là đến buổi họp. Bây giờ ngài có tiện không ạ? Có cần lùi thời gian buổi họp xuống không?" Giọng nói bình tĩnh của Lưu Khải Truyện từ trong điện thoại truyền ra.

"Tôi rất ổn! Cậu đi chuẩn bị cuộc họp đi."

Đùng. Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại. Quay sang nhìn thì thấy người kia vẫn đang lén nhìn trộm anh. Trong lòng khẽ thở dài.

"Cuối tuần này, anh sẽ cố thu xếp công việc."

"Thật à!" Mễ Mị vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt của cô như chứa cả dải ngân hà.

Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy nụ cười của cô, anh nhíu mày lại, vội quay mặt đi,

anh khẽ gật đầu.

"Cảm ơn anh rất nhiều! Anh Hoằng Hiên, để em tiễn anh đi họp nhé."

Kinh Hoằng Hiên đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Mễ Mị chân chó ngay lập tức đi theo, còn mở cửa ra giúp anh.

Kinh Hoằng Hiên quay sang nhìn cô.

Nụ cười trên khuôn mặt Mễ Mị dần cứng lại, cô không biết nên nói gì: "Có chuyện gì ạ?"

"Lần sau không được làm hành động kỳ quái nơi công cộng nữa biết chưa!"

"Vâng, lần sau em không dám như vậy nữa, hì hì."

Mễ Mị vẫy tay chào tạm biệt người kia. Khi cánh cửa dần đóng lại, cô đứng đó chờ một lúc, khi chắc chắn người kia đã đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chạy về ghế sofa, cầm điện thoại lên bắt đầu buôn chuyện với mấy người bạn tốt.

Kế hoạch bí mật trong chuyến đi du lịch:

[ Mễ Mị: Lau mồ hôi.jpg. Vất vả quá chị em ơi, cuối cùng Kinh Hoằng Hiên cũng đồng ý tham gia! ]

[ Thu Viện Á: Tiểu Mễ nhà chúng ta lợi hại quá~ cậu đã dùng cách gì để thuyết phục Lão Kinh? Tò mò quá. jpg. ]

[ Vương Quỳnh Nguyệt: Tò mò quá. jpg. ]

[ Phương Kỳ: Tò mò. jpg. ]

[ Mễ Mị: Tôi đã cùng anh ấy đánh nhau một trận! ]

[ Thu Viện Á:... ]

[ Vương Quỳnh Nguyệt:... ]

[ Phương Kỳ:... ]

[ Mễ Mị: Cuộc chiến rất khốc liệt, tôi không ngờ anh ấy lại khỏe như vậy, không hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Anh ấy cứ nắm chặt tay tôi không chịu thả ra, cũng may tôi đã dùng hết sức lực để chống trả lại, cuối cùng cũng thoát ra được. Và kết quả, tôi là người dành chiến thắng. Ha ha ha, mọi người đoán ra tôi đã dùng cách nào để thu phục anh ấy không? ]

[ Thu Viện Á:... ]

[ Vương Quỳnh Nguyệt:... ]

[ Phương Kỳ:... ]

[ Mễ Mị: Phản ứng mấy cậu là sao vậy? Mau nói gì đi! Giờ tôi đang thê thảm lắm TAT ]

[ Thu Viện Á: Nghe cậu miêu tả, trong đầu tôi lại nghĩ đến hình ảnh 18+... Tôi vô cùng xin lỗi jpg. ]

[ Vương Quỳnh Nguyệt: Ha ha ha ha ha! Thần tiên đánh nhau! Nở nụ cười gian xảo jpg. ]

[ Phương Kỳ: Con mẹ nó! Còn lâu tôi mới chịu xin lỗi.jpg. Nở nụ cười gian xảo jpg. ]

Khuôn mặt Mễ Mị đầy dấu chấm hỏi. Cô thử đọc lại tin nhắn mình vừa gửi, một lúc sau, khuôn mặt cô đỏ bừng lên! Điên cuồng tốc độ tay chứng minh bản thân trong sạch.

[ Mễ Mị: Không phải!!! A a a a a a mọi người hiểu nhầm rồi!!! Không hề có chuyện gì phát sinh cả! Tôi chỉ cắn anh ấy một cái thôi mà!!!

[ Thu Viện Á: Thôi cậu đừng giải thích nữa, tôi vất vả lắm mới cầm được máu. Nên xin cô tha mạng cho tôi! ]

[ Vương Quỳnh Nguyệt: Ha ha ha ha ha ha ha ha chết cười mất ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[ Phương Kỳ: Phấn khích ~~~ máu mũi liên tục chảy ra jpg. ]

Mễ Mị chỉ muốn đập đầu vào tường để chết.

——

——

Cách ——

Cánh cửa phía sau dần đóng chặt lại, khuôn mặt Mễ Mị dần biến mất đằng sau cánh cửa.

Kinh Hoằng Hiên quay lại nhìn cánh cửa màu nâu trước mặt, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh chạm vào lỗ tai vừa bị cắn, anh cảm nhận trên đó có một dấu răng.

Hình như Mễ Mị có hứng thú đặc biệt với tai của anh thì phải. Lần trước thì cô dùng tay nhéo, lần này còn dùng miệng để cắn = =.


"Kinh tổng, đây là tài liệu của buổi họp." Lưu Khải Truyện đứng ở phía sau, trên tay cầm theo tập tài liệu, cả hai người đi thẳng đến phòng họp.


"Ừ." Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh lại, anh mở tập tài liệu ra xem thử, vội vàng đi đến phòng họp.


Lưu Khải Truyện đi theo ở phía sau, anh ta lén quay sang nhìn cái tai đang đỏ ửng của sếp, trên đó vẫn còn lưu lại bằng chứng phạm tội.


Anh ta im lặng, khẽ cúi đầu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK