• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Mẹ của Kinh Hoằng Hiên, tên là Nguyễn Khinh Ngữ, là con gái duy nhất trong nhà, gia đình mở công ty liên quan đến ngành hàng hải.

Hồi đó, so với các vị tiểu thư thế gia nhà giàu khác. Nguyễn Khinh Ngữ sở hữu ngoại hình xinh xắn, tính cách dịu dàng, lại là người thân thiện hòa đồng, nên có rất nhiều nam nhân thầm thích bà ấy. Thậm chí còn có rất nhiều người công khai theo đuổi bà ấy. Trong đó có Kinh Lôi Đình.

Kinh Lôi Đình cực khổ suốt mấy tháng nỗ lực theo đuổi Nguyễn Khinh Ngữ. Hồi còn trẻ Kinh Lôi Đình vừa đẹp trai lại là con nhà giàu, năng lực xuất chúng, tính tình trầm ổn, lại biết cách nói chuyện, đặc biệt là đối xử rất ga lăng với phái nữ. Ngoại trừ lớn hơn bà ấy vài tuổi ra, thì không có điểm nào đáng chê. Nên Nguyễn Kinh Ngữ cũng dần tình cảm với người này.

Nguyễn Khinh Ngữ ôm theo giấc mộng thiếu nữ quyết định gả cho Kinh Lôi Đình. Họ đã từng có những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Càng khiến cho Nguyễn Khinh Ngữ mơ mộng về cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Nguyễn Khinh Ngữ phát hiện, Kinh Lôi Đình đã có người phụ nữ khác.

Lúc đó bà ấy đã thực sự bị đả kích, bà ấy đã cãi nhau một trận ầm ĩ với Kinh Lôi Đình. Nhưng Kinh Lôi Đình vẫn giữ thái độ bình thản, ông ấy bình tĩnh giải thích với Nguyễn Khinh Ngữ.

Ông ấy nói mấy người phụ nữ bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, ông hứa sẽ không để mấy người phụ nữ đó mang thai con của mình. Lúc này Nguyễn Khinh Ngữ mới phát hiện ra, người đàn ông mà từ trước đến này bà ấy luôn nghĩ là người trầm tính ga lăng. Lại là một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng.

"Có phải anh không còn yêu em nữa đúng không?"

"Khinh Ngữ, anh là đàn ông, đối với anh, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất."

"Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ đồng ý."

Nguyễn Khinh Ngữ đương nhiên không thể ly hôn, bà ấy không phục và bà ấy không muốn mất người đàn ông này. Bề ngoài thì bà ấy vẫn cố tỏ ra mình đang rất hạnh phúc, nhưng cuộc hôn nhân này đã dần trở thành gánh nặng trong lòng bà ấy.

Đợi sau khi Kinh Hoằng Hiên chào đời, cuối cùng thì Nguyễn Khinh Ngữ đã nghĩ thông suốt. Bà ấy và Kinh Lôi Đình mỗi người chơi theo một cách riêng.

Sau này, Nguyễn Khinh Ngữ làm quen được với một vị họa sĩ trẻ tuổi tài năng, người này đã giúp Nguyễn Khinh Ngữ tìm lại cảm giác của tình yêu, và bà ấy đã đem lòng yêu người họa sĩ kia.


"Thật ạ?? Bà ấy nhất quyết đòi ly hôn để chạy theo người đàn ông kia?" Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, cô hét toáng lên. Lúc đó Kinh Hoằng Hiên chỉ mới chín tuổi. Mà Nguyễn Khinh Ngữ nhẫn tâm bỏ con mình lại để chạy theo người đàn ông khác.

"Đúng... vậy." Tần Dĩnh thở dài nói: "Chuyện này được giữ kín nên không có nhiều người biết. Bởi vì hồi đó, Nguyễn Khinh Ngữ quá thất vọng về cuộc sống hôn nhân nên bà ấy đã tìm đến mẹ để tâm sự. Cho nên mẹ mới biết được chuyện này."

"Sau đó thì sao?" Mễ Mị ngồi thẳng lưng lên, cô tò mò quay sang hỏi.

"Sau này thì Kinh Lôi Đình và Nguyễn Khinh Ngữ quyết định ly hôn. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có vẻ như Kinh Lôi Đình đã cố tình gây khó dễ cho Nguyễn Kinh Ngữ. Một thời gian sau, Nguyễn gia quyết định chuyển ra nước ngoài sống. Và hiện tại, Nguyễn gia đã cắt liên lạc hầu hết với toàn bộ mọi người."

"Hầy, đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ mẹ chưa nghe thấy thông tin vào về họ. Và cũng không biết tại sao bà ấy lại nhẫn tâm như vậy, dù sao thì Hoằng Hiên cũng là con trai bà ấy đứt ruột đẻ ra..." Tần Dĩnh nói đến đây chỉ biết thở dài, dù gì thì bà cũng đã làm mẹ của ba đứa trẻ, và những đứa con đối với bà đều là những món quà mà thượng đế ban tặng cho bà, dù có hi sinh cả mạng sống bà cũng nhất quyết phải bảo vệ các con. Nên bà không thể hiểu vì sao Nguyễn Khinh Ngữ lại có thể đối xử với Kinh Hoằng Hiên như vậy.

Chính vì điều này, khiến cho bà mất hết cảm tình với Nguyễn Khinh Ngữ, Nguyễn Khinh Ngữ vừa là kẻ đáng thương nhưng cũng rất đáng trách.

Mễ Mị cảm thấy hơi đau lòng cho quá khứ bất hạnh của Kinh Hoằng Hiên. Trong kí ức của nguyên chủ, có một cậu nhóc nổi giận đùng đùng khi có người dám xem trộm bức ảnh của Nguyễn Khinh Ngữ. Lúc đó có thể vì cậu nhóc không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, hoặc cũng có thể không cho phép ai đụng vào điều cấm kỵ trong lòng mình.

"Nguyễn Khinh Ngữ đã có con với người họa sĩ kia đúng không ạ?"

"Cái này thì mẹ không rõ. Nhưng chắc đứa trẻ đó cũng chỉ nhỏ hơn con tầm mấy tuổi. Lúc hai người kia ly hôn thì Hoằng Hiên đã 9 tuổi."

Mễ Mị trong lòng nghi ngờ. Dựa theo những gì mẹ cô vừa kể, thì tuổi của Nghê Nhất Lâm có vẻ không trùng khớp...

"Thế Kinh Hồng Phỉ làm sao mà có ạ?"

"Chuyện là như vậy. Trong khoảng thời gian ở bên nhau, Ôn Nhiễm đã lén mang thai. Sau đó bà ta vội vàng đi tìm một người để kết hôn, sau khi sinh đứa trẻ ra thì ngay lập tức ly hôn. Đúng lúc đó, Kinh Lôi Đình cũng ly hôn. Nên ông ta quyết định cưới bà ta. Chậc." Khi nói đến đây, Tần Dĩnh lộ ra vẻ mặt kinh thường, giọng điệu có phần châm chọc.

"Mị Mị, thực ra mẹ cũng không đồng ý để con gả đến Kinh gia đâu. Gia đình nhà bọn họ..."

Mễ Mị trong lòng thầm gào khóc. Mẹ, con cũng không muốn, nhưng con không thể làm gì khác.

Mễ Mị cố gắng an ủi Tần Dĩnh: "Dù sao con cũng không ở chung nhà với bọn họ. Mẹ cũng biết anh Hoằng Hiên đã sớm dọn ra khỏi nhà. Với lại anh ấy chưa hề coi mấy người kia là người nhà."

Tần Dĩnh nhìn thấy cô con gái vẫn rất cố chấp, Tần Dĩnh nuốt tiếng thở dài vào trong lòng, hiện tại tâm trạng của bà ấy đang rất tệ.

Mặc dù bà không hề có cảm tình hoặc nói thẳng ra là chán ghét mấy người Kinh Lôi Đình. Nhưng đối với Kinh Hoằng Hiên, bà lại cảm thấy rất đau lòng và hối hận. Từ sau khi chuyện Nguyễn Khinh Ngữ náo loạn đòi ly hôn. Bà ấy chính thức cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ.

Nguyễn Luân là một nhà kinh doanh đại tài, và ông ấy chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm. Không ngờ khi về già, lại phải gánh chịu những hậu quả do con gái mình gây ra. Vì danh dự của gia tộc, ông ấy chỉ giấu chuyện này ở trong lòng. Khi biết Nguyễn Khinh Ngữ quyết định đến với tên họa sĩ kia, ông ấy đã kiên quyết phản đối.

Mặc kệ lời ngăn cản của bố mẹ, Nguyễn Khinh Ngữ vẫn quyết định bỏ đi cùng với người họa sĩ. Trong lòng ông bà Nguyễn gia cảm thấy rất áy náy, nên hai người đã cố gắng bù đắp cho Kinh Hoằng Hiên trước khi chuyển ra nước ngoài sống. Kinh Hoằng Hiên chủ yếu ở bên cạnh ông bà ngoại khi ấy.

Đợi đến khi cháu trai đã đủ khôn lớn, hai ông bà mới quyết định rời khỏi nơi đây.

"Từ khi còn nhỏ, Hoằng Hiên đã sống bên cạnh hai ông bà Nguyễn gia. Hai ông bà ấy đều là những người rất tốt bụng. Họ đã dạy bảo Hoằng Hiên rất tốt, nhìn Hoằng Hiên bây giờ chắc hai ông bà Nguyễn gia cảm thấy rất tự hào." Tần Dĩnh nói đến đây, liền giơ tay lên khẽ nhéo mũi của Mễ Mị: "Nếu không phải bởi vì chuyện này, thì mẹ còn lâu mới đồng ý chuyện của hai đứa. Có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, từ nhỏ con đã khăng khăng nhất quyết phải gả cho anh Hoắc Hiên."

Mễ Mị nghe thấy vậy khuôn mặt liền đỏ ửng lên, cô ngay lập tức chạy về phòng.

Cô đưa hai tay lên quạt nhằm giảm bớt nhiệt độ trong người xuống. Cô nhịn không được liền tự châm chọc bản thân: Mày xấu hổ cái quái gì!

Cô không ngờ ngày hôm nay cha mẹ Mễ gia trở về nhà, nhờ mẹ Mễ mà cô đã thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích. Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng người phụ nữ trong bức ảnh kia chính là mẹ của Kinh Hoằng Hiên - Nguyễn Khinh Ngữ.

Có thể hiện tại Nguyễn Khinh Ngữ đã sinh ra một đứa con gái, cô con gái đó không thể bằng tuổi Nghê Nhất Lâm được. Mễ Mị quyết định nhờ Đổng Hàng điều tra xem mấy năm này cuộc sống Nguyễn Khinh Ngữ diễn ra như thế nào?

Cô vừa định lôi điện thoại ra để gọi cho Đổng Hàng, lúc này cô mới để ý, cái áo khoác mà đang treo trên giá thay đồ có gì đó không ổn.

Cô cầm áo lên nhìn, cô phát hiện tay áo phía bên phải có một vết xước, vết xước đó rất sâu và sắc, cô đoán chắc chắn là do lưỡi dao gây ra. Cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể của mình, thật may mắn là cô không bị thương.

Mễ Mị khẽ nhíu mày lại. Cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông vô tình đụng trúng cô ở trong sân bay.

Mấy ngày hôm nay cô đều ở trong nhà, và không hề có chuyện gì kì lạ xảy ra.

Chỉ có ngày hôm nay cô mới đi ra ngoài. Và người đàn ông đó là người tiếp xúc gần với cô nhất. Người đó đã cố tình dùng dao để khứa vào áo khoác của cô, mà nhìn dáng vẻ của kẻ đó không hề giống tên trộm.

Kẻ đó... nhìn rất giống như một tên chuyên đi săn ảnh??

Đúng mười hai giờ đêm, Mễ Mị đang nằm ở trên giường, cô mở truyện ra xem.

Nghê Nhất Lâm chủ động dâng hiến cơ thể, nội dung chương này cũng giống hết với nội dung chương trước Mễ Mị từng đọc, địa điểm vẫn tại trong căn phòng khách sạn

[ "Chương này bị cấm, bởi vì chứa nội dung độc hại."

"Chương này bị cấm, bởi vì chứa nội dung độc hại."

... ]

Cô cứ ấn vào là lại có một dòng chữ màu đỏ rực hiện lên, điều đó có nghĩ là cô không được xem nội dung của chương này!!!

(╯‵□′)╯︵┻━┻! Tác giả, nói cho tôi biết nhà của cô ở đâu!

Mễ Mị rất tức giận, cô mở chương tiếp theo ra xem, thật may mắn là chương này không bị cấm.

[ Nửa đêm, Nghê Nhất Lâm đang nằm ngủ say tại phòng trọ của cô ấy, trong lúc đang ngủ, cô ấy cảm nhận được rằng có người đang ôm cô ấy, người đó dịu dàng hôn lên cổ của cô ấy.

"Hoằng Hiên, đừng nghịch."

Cô ấy vừa mới dứt lời, bỗng nhiên có một bàn tay bóp chặt cổ của cô ấy. Dường như người này đang có ý định muốn giết chết cô ấy.

"Em vừa mới gọi tên của ai?" Người đó khẽ dùng sức nhấc bổng người Nghê Nhất Lâm lên, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu tràn ngập sự nguy hiểm: "Em mở to hai mắt ra nhìn xem tôi là ai?"

"Ninh Tuấn Thần! Anh mau thả tay ra!"

"Hai năm trước, tôi đã nhắc em phải ngoan ngoãn chờ tôi trở về. Tại sao em dám làm trái lời tôi? Dám ở trong giấc mơ gọi tên người đàn ông khác..." Ninh Tuấn Thần khẽ dừng lại, bởi vì Nghê Nhất Lâm đang dùng hết sức để dạy dụa nên dây áo khẽ tụt xuống để lộ ra bả vai trắng, anh ta khẽ nheo mắt lại: "Em đã lên giường với người đàn ông khác?"

Ánh mắt của Nghê Nhất Lâm tràn ngập sự sợ hãi và không thể tin được, cô ấy nhớ lại buổi sáng mình thức dậy trong khách sạn hai năm trước, cô ấy đã tìm thấy một mẩu giấy do người đàn ông đêm qua để lại, trên đó chỉ được viết duy nhất một dòng chữ: Chú thỏ con ngoan ngoãn, em nhớ phải chờ anh trở về.

"Chẳng lẽ người đàn ông đêm đó chính là anh?!"

(Còn tiếp) ]

"Khụ khụ khụ!" Mễ Mị ho khan, cô vội vàng đứng dậy. Cô cảm thấy bản thân mình đang bị kích động. Cô đi xuống giường, đi dạo mấy vòng quanh phòng ngủ, cố hít thở thật sâu, sau đó cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Cô đi về phía tấm bảng trắng nơi đang ẩn chứa những bí mật của cô, có lẽ cô đã bị nội dung của cốt truyện kích thích, nên cô không đặt bút xuống được.

Cốt truyện quá phi diệu! Cô đã vất vả cố gắng đi điều tra, kết quả là ngày hôm nay có người nói cho cô biết, cốt truyện sẽ không đơn giản như vậy!

Rốt cuộc ai mới là nam chính? Ai mới là nam phụ? Trong truyện này có bao nhiêu nam chính!

Đừng nói với cô rằng... đây là bộ truyện... có kết cục NP?

"Lạch cạch." Chiếc bút dạ màu đen cô đang cầm trong tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất. Nhưng lúc này Mễ Mị không có thời gian quan tâm đến điều này, cô vội mở hộc tủ ra để tìm thuốc.

Tốt nhất là cô nên uống thuốc để bảo toàn mạng sống.

Mễ Mị lôi điện thoại ra, cô ngay lập tức gọi vào số điện thoại kia.

"Tại sao nửa đêm rồi em còn gọi điện thoại cho anh?" Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên truyền từ đầu dây điện thoại bên kia.

Bởi vì, chỉ khi màn đêm buông xuống, em mới thể nhìn rõ khu rừng thảo nguyên trên đầu của anh.

——

Nửa đêm, tại căn hộ chung cư của Kinh Hoằng Hiên.

Anh đã gọi một cú điện thoại đến phía bên kia địa cầu.

"Hoằng Hiên à, dạo này công việc của con ổn chứ." Giọng nói của người kia tràn ngập sự dịu dàng và quan tâm.

"Khá ổn ạ. Bà ngoại, gần đây sức khỏe của người tốt chứ?"

"Bà vẫn ổn. Con cũng nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Nhớ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."

"Vâng, con rõ rồi ạ. Ông ngoại có ở nhà không ạ?"

"Ông ấy đang đi dạo trong vườn. Để bà gọi ông ấy vào nói chuyện với con..."

...

Kinh Hoằng Hiên kết thúc cuộc nói chuyện với ông bà ngoại, anh dặn dò hai người nhớ phải giữ gìn sức khỏe, còn hứa khi nào có thời gian anh nhất định sẽ đến thăm hai người.

Màn đêm đã bao trùm khắp mọi người, bây giờ đã là buổi đêm, mặt trăng đã nhô lên cao. Kinh Hoằng Hiên yên lặng mở cánh cửa ban công ra, sau mỗi lần nhận được điện thoại của những người thân, anh mới cảm nhận được tia ấm áp giữa màn đêm u tối.

Anh đã hứa với ông ngoại là nhất định phải tìm được người ấy.

Kinh Hoằng Hiên đang định châm một điếu thuốc lên. Tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên.

Là Mễ Mị gọi đến.

"Có một bài hát đang rất hot, em nghĩ ngày mai anh nên nghe thử."

"..."

——

Buổi tối ngày hôm đó:

Nghê Nhất Lâm toàn thân đau nhức, cô ấy phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Chỉ cần nhìn lướt qua cô ấy cũng biết đêm qua mình đã trải qua chuyện gì. Cô ấy hồi tưởng lại, cô ấy biết dấu vết trên người mình đều do người đàn ông kia để lại.

Kinh Hoằng Hiên.

Cô nhìn thấy một tờ giấy được để trên giường: Chú thỏ con nhỏ bé, em nhớ phải chờ anh trở về.


Chờ anh về sao?


Nghê nhất lâm ngồi chờ ở trong khách sạn đến tận buổi trưa, cho đến khi nhân viên khách sạn đến lên thúc giục, cô ấy đành phải rời đi. Nghê Nhất Lâm cố vuốt phẳng mẩu giấy đang cầm trên tay, cô ấy nở nụ cười chua xót.


Đây chỉ là một lời nói đùa thôi, đúng không?


Lời của edit: Hai vợ chồng nhà này, một kẻ "nằm không trúng đạn", một kẻ "thằng ăn ốc người đổ vỏ". (>v<)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK