Beta: Vô Ảnh
"Kít —— kít ——!"
"Bíp bíp —— "
Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra ở giữa ngã ba, khiến nhiều chiếc xe ô tô phải phanh gấp, dẫn đến tình trạng ùn tắc giao thông, tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Có một vài tài xế không nén được cơn giận, mở cửa sổ xe ra chửi bới.
"SHIT!"
Một tiếng hét giận dữ phát ra từ trong chiếc siêu xe thể thao. Sau đó, người bên trong còn đá thật mạnh vào cánh cửa xe ô tô. Có một vài người định tiến lại đó xem, nghe được âm thanh phát ra họ liền hoảng sợ, vội vàng quay trở về xe.
Giá tiền chiếc xe thể thao này không hề rẻ, chứng tỏ chủ nhân của chiếc xe này là kẻ có tiền. Hơn nữa, nếu ai chứng kiến toàn cảnh vụ tai nạn ngoại trừ lúc tiếng còi vang lên, họ sẽ nhìn ra được chiếc xe này cố tình tăng tốc, sau đó chính là cảnh ba chiếc xe ô tô đâm sầm vào nhau, rõ ràng mọi chuyện không hề đơn giản. Có thể đó là một vị thiếu gia nhà giàu đang bực bội chuyện gì đó. Bọn họ chỉ là người bình thường, tốt nhất không nên dây vào vụ này.
"Hừ —— "
Ninh Tuấn Thần vẻ mặt nhăn nhó, vừa nãy anh ta không may đụng trúng nóc xe. Vụ va chạm quá mạnh, khiến cho anh ta ngất xỉu. Lúc xảy ra vụ tai nạn, vì anh ta đã thắt dây an toàn, nên cơ thể không có vấn đề gì. Sau đó trời đất rung chuyển, đảo lộn tất cả mọi thứ, đầu anh ta đập vào nóc xe ô tô, mất vài giây sau anh ta mới tỉnh lại.
Mấy người thuộc hạ ngồi phía sau không may mắn như vậy, kẻ thì đầu đang chảy be bét máu, người thì nôn thốc nôn tháo. Một mùi hôi từ phía sau truyền ra, anh ta cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Con mẹ nó! Đáng chết!
Chân anh ta nhấc lên, rầm, cánh cửa xe ô tô bị bung ra. Ninh Tuấn Thần một tay ôm đầu, cúi người xuống vội vàng vào lao ra khỏi chiếc xe ô tô.
"Phù —— "
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, Ninh Tuấn Thần khẽ nheo mắt lại, cố hít thở một hơi thật sâu. Dùng sức đứng dậy. Đôi mắt đỏ rực lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc xe ô tô kia, mây đen bao phủ khắp người anh ta.
Lúc này, chủ nhân chiếc xe hơi màu đen kia cũng bước ra ngoài, người đó là một người đàn ông khoảng tầm ba mươi tuổi. Bộ quần áo trên người không quá trang trọng, diện mạo cũng tầm thường. Nhìn anh ấy không có điểm gì nổi bật, dù đi dạo trên đường cũng không ai để ý đến.
Vẻ mặt người đó tái mét lại, khóe môi run rẩy, ánh mắt hoảng sợ quan sát tình hình xung quanh, có lẽ bây giờ anh ấy mới biết mình gây ra vụ tai nạn. Anh ấy nhìn thoáng qua chỗ Ninh Tuấn Thần, rồi vội vã chạy đến xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy tôi đã nghe thấy tiếng còi nhưng không kịp dừng xe lại. Vì quá hoảng sợ, nên tôi đạp nhầm phải phanh, lúc đó là do tôi quá sơ suất..."
Người đàn ông nhìn Ninh Tuấn Thần, đang cố gắng giải thích, nhưng Ninh Tuấn Thần không thèm để ý đến anh ấy. Sự chú ý của anh ta đều đổ dồn về phía cô gái đang ngồi trong xe ô tô kia, đôi mắt anh ta tối sầm lại.
Anh ta không thèm để lời xin lỗi của người đàn ông kia, từ tốn đi về phía chiếc xe ô tô màu trắng.
Người đàn ông kia vẫn đang nhìn Ninh Tuấn Thần, thấy anh ta đột nhiên di chuyển, đôi mắt lóe lên sự cảnh giác, vội vàng đứng ra ngăn cản anh ta, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Này anh trai, vừa nãy tôi thực sự không cố ý! Với lại, ngài cần đứng lại để hai người chúng ta bàn bạc về vấn đề bồi thường..."
Ninh Tuấn Thần khẽ dừng lại, quay sang nhìn người đàn ông kia, khí chất trên người anh ta bỗng chốc trở nên dữ tợn. Người đàn ông hoảng sợ, vẻ mặt trở nên cứng đờ.
Ninh Tuấn Thần đột nhiên bật cười: "Chúng ta nên đi xem tình hình người kia trước, từ nãy đến giờ không nghe thấy động tĩnh gì, tôi sợ người kia đang gặp nguy hiểm."
——
Mễ Mị chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, khi cô kịp nhận ra chiếc xe ô tô kia đã đi đến trước mặt cô. Bàn tay cô đã trở nên cứng ngắc, chân mềm nhũn, khiến cô không thể điều khiển được chiếc xe nữa. Cô cảm nhận có thứ gì đó trói chặt người cô lại, không cho phép cô di chuyển.
Khoảnh khắc đó, hơi thở cô đột nhiên dừng lại. Một tia sáng đột nhiên lóe lên.
Vòng tròn bảo vệ đó dần tan biến, lại biến thành viên kim cương.
Phản ứng đầu tiên từ cơ thể, là cô nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, hơi thở dần quay trở lại. Tiếng động ồn ào bên ngoài đã kéo Mễ Mị về thực tại.
Nhịp tim đập ngày càng nhanh, Mễ Mị cảm thấy có hơi tức ngực, hơi thở lúc nhanh lúc chậm. Cô đột nhiên lên cơn hen, chuông cảnh báo trong đầu reo lên từng hồi, cô chỉ biết vội vàng mở balo ra, lôi hộp thuốc rồi lập tức đổ ra uống. Cô nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, bàn tay dần nắm chặt lại, cô cố gắng an ủi bản thân.
"Phù —— hờ—— phù —— hợp—— "
Mọi chuyện đã qua rồi, hãy coi mọi chuyện chỉ là một cơn gió thoảng quá! Mày không được kích động, mày phải bình tĩnh, mạng sống là quan trọng nhất. Đừng quên Tam Vĩ đã đưa mày cái vòng bảo vệ. Cho dù súng đạn, bom nguyên tử cũng không thể giết được mày!
"Cộc cộc "
Tiếng gõ cửa xe đột ngột vang lên, khiến cơ thể Mễ Mị giật bắn. Cô vội đưa tay ra che ngực lại, trợn tròn mắt nhìn ra cửa sổ xe.
Cô im lặng quan sát, tiếng gõ cửa xe vang lên tầm khoảng ba lần, không quá lớn cũng không quá nhỏ, khiến cho cô dần bình tĩnh lại.
Cô nhìn thấy có hai người đang đứng ngoài xe, nhưng cô không nhìn rõ mặt hai người đó. Mễ Mị hít thở một hơi, cố kiềm chế sự xúc động trong lòng xuống, nhắm mắt lại, khoảng tầm hai giây sau, cô ấn nút mở cửa sổ xe.
Mễ Mị dựa lưng vào ghế, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của người trước mặt dần hiện rõ.
Người đàn ông trước mặt, nhìn thấy cửa sổ xe mở ra, anh ta liền cúi người xuống. Lúc đầu chỉ lộ cặp môi mỏng từ từ di chuyển lên trên, khi cô nhìn thấy đôi mắt của người này. Hơi thở Mễ Mị liền trở nên dồn dập. Sự bình tĩnh của cô dần biến mất.
Là người đó... Cô trợn tròn mắt lên nhìn.
"Mễ tiểu thư, đã lâu rồi không gặp."
Giọng điệu bất cần đời, nụ cười cợt nhã, cùng gương mặt giống ác quỷ...
Người đó thực sự là, Ninh Tuấn Thần!!!
Mễ Mị ngạc nhiên, cô nhìn qua tình trạng thê thảm của anh ta, cùng với chiếc siêu xe ô tô bị lật ngược phía trước. Hóa ra, Ninh Tuấn Thần chính là chủ nhân chiếc xe màu vàng này?!
Anh ta thực sự bị điên rồi sao? Định giết cô, hay muốn đồng quy vu tận?
Tên khốn bị bệnh à!!!
"Em vẫn ổn chứ? Để anh đưa em đến bệnh viện nhé." Giọng nói của Ninh Tuấn Thần truyền đến. Anh ta cố kìm nén hơi thở, tỏ ra nghiêm túc, nhưng lời nói anh ta nghe rất quái dị, có cảm giác rất hung dữ.
Mễ Mị im lặng nhìn chằm chằm người trước mắt, đột nhiên ở bên ngoài cửa xuất hiện hình bóng của một người đàn ông xa lạ, người đó đứng cạnh cửa sổ xe, vô tình chắn giữa cô và Ninh Tuấn Thần, giọng nói lo lắng của người ấy truyền đến tai của cô: "Mỹ nữ! Nhìn sắc mặt của em có vẻ không ổn, em có cần anh gọi xe cứu thương đến không! Anh có nước lọc ở đây, em uống cho đỡ khát."
Nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của người đó, cô dần trấn tĩnh lại. Mễ Mị đưa tay ra nhận lấy chai nước của người đó.
Cô mở chai nước ra, cho lên miệng uống.
Sau khi cảm giác căng thẳng qua đi, cô cảm thấy rất khát nước giống như một người bị lạc ở trong sa mạc. Mễ Mị khẽ nói lời cảm xong, cô đóng chai nước đó lại, mở ngăn kéo xe ra đặt chai nước vào bên trong. Để tý nữa khát cô sẽ lôi ra uống tiếp.
Dòng nước mát lạnh khiến cho cổ họng của cô dễ chịu hơn, cô nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu.
"Mỹ nữ, anh đã gọi xe cứu thương giúp em." Giọng nói của người đàn ông đó lại vang lên. Mễ Mị vội mở mắt ra, khẽ lắc đầu nói: "Khoan đã, anh không cần gọi xe cứu thương đến đâu. Em sẽ kêu người nhà của em ra đón."
Bây giờ cơ thể cô vẫn mềm nhũn không có sức lực, từng cơn đau nhức từ bàn tay truyền lên, cô cố cầm điện thoại, vội vàng gọi vào số điện thoại của Mễ Quan.
"Em gái, có chuyện gì vậy?" Giọng nói quen thuộc của Mễ Quan truyền ra. Vẻ mặt Mễ Mị dần thả lỏng, cô dựa đầu vào vô lăng, yếu ớt nói: "Anh, em đang ở ngã tư đường Tân An, em đã xảy ra tai nạn, anh mau ra đây đón em..."
Lúc Mễ Mị đang nói chuyện điện thoại, hai người đàn ông đứng bên ngoài đều im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện. Dù Ninh Tuấn Thần bị người đàn ông kia đứng chắn trước mặt, nhưng lần này anh ta không hề cảm thấy tức giận.
Anh ta lùi về phía sau một bước, nhìn qua cửa sổ xe, thấy Mễ Mị vẫn còn đang hoảng sợ, sau đó anh ta nhìn về phía đầu xe, ngoài trừ đèn pha bị hỏng ra, tất cả mọi thứ đều bình thường. Anh ta nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, cố gắng áp chế sự nghi ngờ trong lòng.
Chuyện xảy ra ở phòng thí nghiệm khiến cho anh ta rất tức giận, sau đó anh ta lại nghe được tin tức về buổi họp báo của Túng Thế. Lam Huệ phản bội, là điều anh ta không thể ngờ đến. Mà phía bên này, sau khi xem được tin tức Nghê Nhất Lâm đang làm loạn lên. Mọi chuyện đều diễn ra vượt ngoài tầm kiểm soát của anh ta, khiến anh ta cảm thấy mình giống như con dã thú đang nổi điên.
Trước khi đi giải quyết Lam Huệ, anh ta phải đi đến an ủi và dỗ dành Nghê Nhất Lâm. Anh ta vội vàng đi đến phòng trọ của Nghê Nhất Lâm. Vì trong lòng đang tức giận, anh ta cố lái xe ô tô với tốc độ nhanh nhất.
Lúc đó, anh ta thực sự không để ý đến chiếc xe ở bên trái, anh ta chỉ muốn vượt đèn đỏ, nhưng lúc anh ta nhìn thấy xe Mễ Mị thì đã không kịp nữa rồi.
Ninh Tuấn Thần đã nhấn còi xe, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng. Anh ta cố tình nhấn chân ga, con ác quỷ trong lòng anh ta dần lộ diện.
Ngày hôm nay, tao không biết tìm thứ gì để trút giận, là do mày xui xẻo!
Chiếc xe đó đã vô tình chọc trúng điểm mấu chốt của anh ta, Ninh Tuấn Thần chỉ muốn đâm thẳng vào chiếc xe để cho hả giận. Chiếc siêu xe của anh ta là hàng limited, anh còn sai người nâng cấp chiếc xe đó lên. Nó có thể đâm nát chiếc xe ô tô bình thường mà không hề hấn gì.
Có trách thì trách mày đi ra ngoài không xem lịch trước!
Ninh Tuấn Thần bấm còi to hết cỡ, hai chiếc xe sắp va chạm nhau. Kết quả là, có một chiếc xe hơi màu đen lao đến cản đường anh ta. Lao thẳng vào người đang ngồi ở vị trí phó lái, ba chiếc xe đâm vào nhau, vì bị chệch tay lái nên chiếc thể thao chỉ đâm trúng phần đầu của chiếc xe trắng.
Đúng lúc này.... Anh ta phát hiện ra điều bất đường!
Dựa vào động cơ mã lực của chiếc xe này, cho dù chỉ đâm trúng phần đầu của chiếc xe, ít nhất cũng khiến đầu xe đó ở trong tình trạng nát bét, chắc chắn không phải như bây giờ, chỉ bị hỏng đúng đèn pha.
Ninh Tuấn Thần giơ tay lên nhấn hai huyệt thái hương. Lúc đó, anh ta chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, chiếc ô tô bị lệch tay lái, nhưng anh ta tin xe ô tô của mình cũng đã lao về phía xe trắng kia. Thời điểm ấy hình như xuất hiện một lực đẩy vô hình, ngăn cản chiếc xe anh lại, thậm chí còn khiến chiếc siêu xe này bị lật ngược.
Trước khi đi, anh ta đã kiểm tra qua, chắc chắn rằng không có động tay động chân đến chiếc xe này. Anh ta không tin con siêu xe của mình có độ chống chịu kém như vậy, chiếc xe hơi màu đen không thể đâm trúng nó.
Anh ta chắc chắn rằng... Có ngoại lực nào đó đã ngăn cản...
Ninh Tuấn Thần cảm thấy đầu đau như búa bổ, anh ta mở mắt ra nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi trong xe.
Tiểu công chúa này, có gì đó rất bất thường.