Nam Lãnh nhận được cuộc gọi của Hàn Dĩ Ngôn, anh rõ hắn đã biết tin Hạ Nghi Lạp chạy trốn. Đã tìm cô ta cả tuần nay mà chưa có chút tin nào, chẳng rõ cô ta đã chạy đi đâu. Không lẽ lại tìm được ai đó giúp cô ta? Nhưng cũng không đúng, hiện tại ngoài anh ra ai có khả năng chứ.
Sự trách cứ của Hàn Dĩ Ngôn bên kia đầu dây điện thoại, Nam Lãnh cũng chỉ thờ ơ đáp: "Anh tin hay không thì tùy, tôi không rảnh đi chơi anh."
Nói xong định tắt máy thì Hàn Dĩ Ngôn lên tiếng, âm thanh rét lạnh. "Một tuần nữa, nếu tôi chưa thấy Hạ Nghi Lạp xuất hiện thì…" Không cần thiết phải nói hết câu Nam Lãnh cũng đoán được. Hắn muốn chiến với anh thật rồi. Chẳng rõ vì cớ gì lại chọn vào thời điểm này, không lẽ hắn đã phát hiện ra anh đã điều tra ra thân phận thật sự của hắn? Có thể lắm.
Điện thoại vang lên tiếng tút tút, Nam Lãnh trầm tư một lúc. Anh chỉ sợ… vì thù hận mà đến cả Họa Họa hắn cũng không bỏ qua.
Rõ ràng cuối cùng cũng biết được chân tướng nhưng khi biết rồi anh càng bất lực, thà rằng hắn cứ hận vì cha anh giết mẹ hắn hay chị hắn đi nhưng tại sao… tại sao hắn là con ruột của cha anh? Là người anh trai cùng cha khác mẹ của anh?
Người đàn ông không làm gì mà chỉ ngồi lặng im tại ghế xoay hút thuốc, nửa tiếng đó anh chỉ hút thuốc và rơi vào những suy nghĩ mông lung của bản thân.
…
Hàm Hi Họa về trường tham gia một tiết học, trên đường đi đụng phải người ta, vừa đứng thẳng người định xin lỗi đã nhận ra cái khuôn mặt yêu nghiệt kia. "Sa Nhật?"
"Chào Hàm tiểu thư… à không tôi nên gọi là Nam phu nhân chứ nhỉ?"
Thoát khỏi tay anh ta, Hàm Hi Họa hừ một tiếng, cô cũng chẳng ngạc nhiên khi anh ta biết cô là vợ của Nam Lãnh, chỉ ngạc nhiên vì vô tình gặp người này ở đây.
Rõ ràng trước đây chẳng bao giờ chạm mặt anh ta, thế quái nào hiện tại lại đụng phải chứ. Ơ… Hàm Hi Họa chợt nhớ tới cậu nhóc Gia Gia. Trước đó còn định tìm tên đàn ông trước mắt nói chuyện một chút, xem ra ông trời đang tạo cơ hội cho cô rồi.
Nghĩ vậy Hàm Hi Họa mỉm cười như hoa như ngọc nhìn Sa Nhật trịnh trọng mời. "Thế này, tôi lấy danh nghĩa là chị của Gia Gia có thể mời anh uống cà phê không?" Hắn dám từ chối đi, chết với cô.
Sa Nhật nhướng mày, mắt anh hơi híp lại quan sát cô nhóc trước mắt. Cuối cùng gật đầu còn rất sảng khoái nói. "Giờ đi luôn hay sao?"
Hàm Hi Họa hả một tiếng vì sự đồng ý thoải mái của anh, sau đó cô hẹn anh ta chiều nay bốn giờ tại quán cà phê gần Đại học A.
Sa Nhật vô cùng nam tử hán đồng ý, trước khi rời đi còn rất gợi đòn nói. "Nếu được, cô gọi cả Gia Gia đến nhé, cũng lâu rồi chưa gặp cậu nhóc."
Hàm Hi Họa trừng mắt với anh, Sa Nhật bật cười rồi vẫy tay tạm biệt.
"Đúng là… không hiểu nổi." Hàm Hi Họa lẩm bẩm trong miệng. Đang định về ký túc thì giọng đàn ông phía sau vang lên làm cô giật mình.
"Em còn quen biết Sa Nhật?"
Hôm nay là ngày gì thế không biết, hết gặp tên quỹ kia đến người đàn ông là "kẻ thù" của chồng mình. Hàm Hi Họa dừng lại đối diện với khuôn mặt không chút ý cười nào của anh, cô đáp lạnh nhạt. "Đó là chuyện của tôi… mà anh cũng quen anh ta đó thôi."
Bị cô trả ngược lại, Hàn Dĩ Ngôn mím môi, anh vẫn nhìn chằm chằm cô. "Em cứ phải dùng thái độ này với tôi à?"
"Vậy tôi nên dùng thái độ nào đây? Thái độ của bạn thân thiết? Hay thái độ của vợ kẻ thù với anh?"
Trước vẻ mặt tối sầm của Hàn Dĩ Ngôn, Hàm Hi Họa thu lại vẻ khiêu khích vừa rồi, cô nhanh chân khuất khỏi tầm mắt anh.
…
Hàm Hi Họa cảm thấy hôm nay khi ra khỏi nhà đã bị xui xẻo đeo bám rồi.
Lúc trưa học xong cô cùng Đỗ Thắm với Nguyễn Trân Châu không đi ăn cơm ở căn tin mà đến quán lẩu gần trường. Ý tưởng này là của Nguyễn Trân Châu, cô nàng bày tỏ sự thèm thuồng lẩu của mình, cuối cùng Hàm Hi Họa với Đỗ Thắm chỉ có thể chiều theo cô.
Đón taxi đến nơi, lúc định bước vào quán lẩu Đỗ Thắm vô tình nhìn sang bên kia thấy bóng hình quen quen.
"Ơ… là Đậu Nhạc Yến kìa."
Hàm Hi Họa và Nguyễn Trân Châu theo phản xạ nhìn theo hướng tay của Đỗ Thắm. Đúng là cô ta.
Dù cách ăn mặc khác xa trước đây nhưng bọn cô vẫn nhận ra.
Cô ta đang ôm chặt người đàn ông trung niên bước vào nhà hàng Tây sang trọng.
"Đúng là… " Đỗ Thắm than một câu rồi lắc lắc đầu ôm tay Hàm Hi Họa với Trân Châu lôi vào quán.
"Đây là sự lựa chọn của cô ta, bọn mình giờ chẳng còn là bạn của cô ta nữa. Mà cho dù là bạn thì cũng không xen vào nổi." Hàm Hi Họa lên tiếng khi đã ngồi xuống bàn.
Nguyễn Trân Châu hừ một tiếng. "Tớ từng thấy thương xót cô ta nhưng giờ thì không, những thứ cô ta đang làm đều minh chứng cho tham vọng leo cao của mình mà thôi."
Đỗ Thắm gật đầu rồi lại có chút ỉu xìu. "Nhưng mà… tớ cũng không muốn cậu ấy có kết cục xấu. Chúng ta… cũng từng là bạn."
Hàm Hi Họa gật đầu, đúng là như vậy, bọn họ đã từng là bạn. Tiếc rằng cuộc chơi nào cũng phải có lúc dừng, ai rồi cũng không thể bên ta mãi mãi huống hồ gì chỉ là một người bạn.
…
Bốn giờ Hàm Hi Họa cực đúng giờ đến quán cà phê đã hẹn. Dạo gần đây độ nổi tiếng của cô cũng tăng cao nên ra đường cô đều phải đeo khẩu trang, mà nói chung việc mang khẩu trang tốt cho da mặt nên cô cũng không thấy bất tiện lắm.
Không nghĩ tới Sa Nhật lại đến sớm như vậy, anh đã ung dung bắt chéo chân ngồi uống cà phê. Bộ dạng yêu nghiệt đó… Hàm Hi Họa đảo mắt một vòng phát hiện đến 99% nữ giới trong quán đều bị anh thu hút, mà đến nam giới cũng không nhịn được mà quan sát anh. Người đàn ông này… quả nhiên cô gọi anh là hồ ly chắc cũng chẳng sai đâu.
"Anh đến sớm để trêu hoa ghẹo nguyệt à?" Cô ngồi xuống ghế ở đối diện nhàn nhạt nhìn anh mỉa mai.
Sa Nhật cười một tiếng, anh không e ngại mà nói: "Tôi không thích ghẹo hoa ghẹo bướm gì đâu. Tôi thích 'hoa cúc' thôi."
Bà mẹ nó. Hàm Hi Họa trừng mắt với Sa Nhật, thầm chửi tục trong lòng.
Bị cô lườm liếc đến tê tái cả da đầu, Sa Nhật chép miệng hấc cằm. "Được rồi, nói đi. Cô hẹn tôi là muốn nói gì?" Lại còn lấy danh nghĩa là chị Hàm Gia Gia. Cũng biết cách hẹn gặp anh quá rồi đấy.
"Tôi biết rõ xu hướng giới tính của anh." Hàm Hi Họa vốn định vòng vòng thêm một lúc nữa để xác nhận thêm về giới tính thật của hắn. Dù sao cô cũng chưa chắc chắn 100% nhưng sau câu nói chết tiệt vừa rồi thì còn gì mà nghi với ngờ nữa.
Cô đã có thể khẳng định… Sa Nhật thích đàn ông mà đối tượng anh đang hướng tới còn lại là em họ của cô. Đương nhiên cô không thể đứng yên để cái tên mang bộ mặt hồ ly này câu dẫn em mình được.
"Rồi sao?" Sa Nhật không tỏ vẻ ngạc nhiên hay lo lắng gì. Điều này khiến mày Hàm Hi Họa hơi nhíu lại, cô đánh thêm một đòn. "Anh thích đàn ông…" Nhìn người đàn ông không chút dao động trước mắt, cô lạnh giọng khẳng định. "Anh đừng lừa dối tôi."
Trước câu chốt hạ của Hàm Hi Họa, Sa Nhật chỉ nhún vai một cái, anh cười nhạt gật đầu. "Đúng vậy, vấn đề này chẳng có gì to tát." Anh nhìn cô thở dài một hơi. "Chuyện này liên quan gì đến cô? Ồ…" Anh như nghĩ ra gì đó rất thú vị sáng mắt nhìn cô, chậc chậc hai tiếng. "Cô thích tôi đấy à?"
Hàm Hi Họa trợn mắt, cô nghiến răng không nhịn được mắng. "Đồ điên. Có anh thích tôi ấy."
"Tôi không có hứng thú với cô đâu… dù cô đẹp thật."
Hàm Hi Họa hừ hừ khinh bỉ, sau đó cô cảnh cáo anh. "Tránh xa Gia Gia ra."
Sa Nhật nhướng mày, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy người quen, một thoáng cảm xúc trong anh khẽ biến nhưng đã bình thường trở lại, anh thu lại tầm mắt thở dài trả lời Hàm Hi Họa. "Tại sao?"
"Xu hướng giới tính của nó bình thường." Cô đáp ngay.
Sa Nhật bỗng cười khẩy. "Vậy ý cô là tôi không bình thường?" Nhưng đúng là anh không bình thường thật. Chỉ là cậu nhóc Hàm Gia Gia kia… đương nhiên anh không lôi kéo cậu nhóc, mà là cậu nhóc cũng không hẳn như cậu thể hiện ra trước mặt người quen.
Hàm Hi Họa mím môi không trả lời. Cô không kỳ thị giới tính thứ ba, cô hoàn toàn đồng tình với bọn họ, nhưng vì Hàm Gia Gia trước giờ đều cho thấy rõ cậu là nam giới chính gốc. Cô sợ cậu bị Sa Nhật biến đổi.
"Sao cô chắc chắn Gia Gia có xu hướng giới tính bình thường?" Sa Nhật hỏi lại, vừa lúc này người đàn ông bên kia chạm phải ánh mắt của anh. Sa Nhật nhếch miệng trào phúng rồi trở lại khuôn mặt của Hàm Hi Họa.
Hàm Hi Họa rối rắm trước câu hỏi này, đúng là cô chưa từng hỏi Hàm Gia Gia. Cô đinh ninh là vậy từ khi cậu sinh ra, thậm chí cô chưa từng nghi ngờ cậu sẽ thích đàn ông. Tất cả đều là do cô tự cảm thấy mà không phải Hàm Gia Gia nói với cô.
Thời đại hiện nay, đàn ông hay không đàn ông nhìn vẻ bề ngoài đúng là không thể chắc chắn được.
Bỗng Hàm Hi Họa bắt đầu sinh ra sự lo lắng. Cô nhớ đến những lời Hàm Gia Gia từng nói với mình. Cậu nhóc ban đầu còn đề phòng Sa Nhật nhưng sau đó cậu dường như rất thoải mái khi nói về Sa Nhật. Lẽ nào… Hàm Hi họa nuốt nước miệng.
"Anh từng cứu thằng bé lúc nó bị bọn côn đồ chặn đường… là tình cờ hay anh cố tình đi theo nó mà chứng kiến chuyện đó?" Cô còn định hỏi thêm có phải anh dàn dựng ra cảnh đó không nhưng cô đã kịp thu lại lời này, những chuyện kỳ cục, hèn hạ đó một Thái tử gia của Sa Hoàng làm sao có thể làm ra.
Sa Nhật không trả lời ngay, anh nâng tách cà phê lên uống một ngụm. Đúng là cung cách đó chỉ có thể là người xuất thân từ giới quý tộc. Hàm Hi Họa nghĩ.
"Tôi rảnh hay sao theo dõi cậu ấy."
Ờ… Hàm Hi Họa gật gù đầu. Nói chung Sa Nhật không phải kiểu người nguy hiểm như Hàn Dĩ Ngôn hay Nam Lãnh. Một phần vì tuổi anh còn nhỏ, vẫn còn là sinh viên đại học nên cái nét hồ ly chưa sâu lắm. Hàm Hi Họa nghĩ nếu kết bạn với một người như anh cũng tốt thôi, nhưng mà Gia Gia… cô vẫn cứ cấn cấn.
"Yên tâm… tôi không ép ai cả. Hơn nữa, tôi cũng không nói với cô tôi muốn tán tỉnh Gia Gia."
Đúng vậy ha… Hàm Hi Họa há miệng nhìn anh, cô hơi ngại vì sự sốt sắng của mình. Cuối cùng đành ậm ờ cho qua chuyện này.
Vừa lúc cô đang hơi lúng túng thì có ai đó thu hút hoàn toàn ánh mắt của người đối diện, sắc mặt của anh cũng thay đổi. Hàm Hi Họa nương theo ánh mắt của anh xoay người lại. Cô kinh ngạc nhìn người đang đi từng bước về phía mình. Hôm nay đúng là ngày hội ngộ. Thế quái nào đến cả Đổng đại công tử vang danh mà cô cũng có thể gặp thế này… Rất nhiều dấu chấm than hiện lên trước mắt.
Mà quan trọng là sự xuất hiện của anh ta đã khiến Sa Nhật thay đổi cảm xúc. Anh ta… quen biết Đổng Sở Thần?
“Hiếm khi có thể gặp Hàm tiểu thư và… Thái tử Sa hoàng." Ánh mắt anh ta lướt qua hai người rồi vô cùng tự nhiên ngồi xuống… cạnh Sa Nhật.
Hàm Hi Họa chớp chớp mắt nhìn qua hai bọn họ. Có lẽ Sa Nhật không có thiện cảm với Đổng Sở Thần. Cô cố gắng nén lại sự tò mò và nghi ngờ của mình gượng cười chào lại anh ta. "Đúng là hiếm thật."
"Sao anh lại ở đây?" Cô nghĩ nên hỏi han gì đó, chẳng qua là bầu không khí từ lúng túng khi nãy đã chuyển sang lạnh lẽo, im ắng khiến cô ngột ngạt.
Đổng Sở Thần dán cặp mắt trên khuôn mặt cô, anh cười đáp. "Tôi gặp một khách hàng. Hai người… trông có vẻ thân nhỉ?"
Con mắt nào của anh ta thấy cô với Sa Nhật thân vậy chứ. Người đàn ông này…
Sa Nhật không lên tiếng nào, Hàm Hi Họa đành phải trả lời qua loa. "Quen biết."
Họ Đổng nào đó ồ một tiếng, rồi anh hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. "Cậu… chuyển sang ăn cả phụ nữ đấy à…"
Cả Hàm Hi Họa và Sa Nhật đều cau chặt mày bày tỏ sự khó chịu. Hàm Hi Họa còn chưa cảnh cáo thì Sa Nhật đã lên tiếng, giọng anh rất lạnh lùng, dường như còn ẩn chứa một sự thù hận nào đó. "Anh tốt nhất nên ngậm chặt mồm lại đi, nếu không…" Lần đầu tiên Sa Nhật nhìn Đổng Sở Thần. Đó là ánh mắt căm phẫn và chịu đựng. "Tôi sẽ không để yên cho anh."
Nụ cười trên môi Đổng Sở Thần nhạt dần, rồi như đã bình tĩnh lại, anh ta cười khẩy mang ý giễu cợt. "Sao? Không phải năm xưa là cậu muốn tôi…"
"Im miệng." Sa Nhật tức giận đập bàn một cái thật mạnh.
Hàm Hi Họa giật mình kêu lên thành tiếng, chưa bao giờ cô nhìn thấy bộ dáng mất bình tĩnh của Sa Nhật thế này. Cô cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dễ bày ra bộ mặt này của mình, vậy mà chỉ gặp Đổng Sở Thần vài phút mọi mặt nạ anh đeo lên đều gỡ xuống. Dường như chỉ có lúc ấy mới là anh thật sự.
Hàm Hi Họa nuốt nước miếng, cô không biết mình nên làm gì, cuối cùng chỉ im lặng ngồi một cục.
Sa Nhật hít sâu nhìn chằm chằm cái khuôn mặt vẫn đang đeo nụ cười giả dối bên cạnh. Anh lại nhìn Hàm Hi Họa, có chút mệt mỏi và áy náy nói. "Cô về trước đi. Những gì tôi vừa nói là thật, cô không cần lo lắng."
Như được ân xóa, Hàm Hi Họa gật gù đầu đáp "Được" sau đó cô lướt qua Đổng Sở Thần không chào anh ta mà rời đi.
Chắc chắn giữa hai người này đã có một ân oán lớn trong quá khứ mà đến tận bây giờ vẫn chưa hóa giải. Cô vừa đi vừa nghĩ linh tinh. Có khi nào chính Đổng Sở Thần đã bẻ cong Sa Nhật? Rồi lại tổn thương, phản bội tình cảm của Sa Nhật. Sau đó Sa Nhật hận anh ta?
Hàm Hi Họa tự chửi thầm mình vài câu rồi vứt chuyện này sang một bên, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Sau cuộc gặp gỡ này sự đề phòng đối với Sa Nhật cũng giảm xuống. Cô cảm thấy Sa Nhật không phải kiểu người nham hiểm, ngược lại còn khá tốt. Chẳng qua cái cung cách có chút cà lơ phất phơ của anh làm người ta liên tưởng đến những tên lăng nhăng, chuyên đi lừa tình.
Cô vẫn nên tìm cách khai thác tên nhóc Gia Gia nhà mình thì hơn. Đúng như Sa Nhạt nói, có khi cô đã nghĩ sai.