Những chuyện trong giấc mơ cô nhớ rõ mồn một, nó hiện hữu và chiếm giữ lấy cả linh hồn cô. Trái tim cô quặn thắt từng cơn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và bi thương của Nam Lãnh khi anh nói rằng anh hối tiếc vì đã cưới cô. Cô vừa đau lòng vừa sợ hãi. Đến cả chuyện cô chứng kiến trước khi xảy ra tai nạn cũng chẳng còn quan trọng.
Thì ra vì cô, anh đã đánh mất tất cả bao gồm cả chính anh. Cô đã cho rằng, kiếp trước sau khi giết chết Hàm Mộc Tâm với địa vị và quyền lực của mình anh vẫn an bình vượt qua, sau đó anh sẽ chẳng còn nhớ đến người đàn bà phiền phức là cô đây nữa, anh sẽ cưới một ai đó khác, cô ấy sẽ sinh cho anh những đứa con xinh đẹp, tài giỏi.
Nhưng hiện thực lại trái ngược hoàn toàn, thậm chí nó càng tàn nhẫn với anh gấp trăm lần. Anh bị kẻ thù độc chết chỉ sau cái chết của cô hai tháng.
Cô ra đi ở tuổi hai mươi ba, anh theo cô ở tuổi ba mươi tư.
Chung quy tất thảy mọi chuyện bất hạnh đều là do cô gây ra.
Khi Hàm Hi Họa vẫn đang đau đớn trong giấc mộng vừa trải qua cũng là sự thật từng tồn tại thì cửa phòng mở ra.
Người ấy sợ động đến giấc ngủ của cô nên lực tay rất nhẹ.
Thoáng ngạc nhiên không nghĩ cô đã tỉnh dậy, anh không tỏ thái độ gì, không có lo lắng cũng chẳng đau lòng, tựa như việc cô nằm ở đây không đả động gì tới anh.
Hàm Hi Họa cắn chặt môi dưới, hai tay siết lấy ga giường, hai mắt cô cay cay. Rồi cô quay phắt đi nơi khác, không dám nhìn anh thêm.
Nam Lãnh đóng cửa, anh không nói không rằng đi tới bên giường bệnh, nhấn nút gọi bác sĩ tới.
"Thấy thế nào?" Cuối cùng anh cũng mở miệng nói chuyện, anh không ngồi mà đứng bên cạnh nhìn cô.
Hàm Hi Họa kìm nén sự đau xót trong lòng, cô mím môi ngẩng đầu đối diện với người đàn ông đã hơn một tháng rưỡi chưa gặp. Vốn dĩ nên nhào tới bất chấp tất cả những khúc mắc mà ôm chặt lấy anh, hôn anh nhưng hai tay cô như bị xiềng xích trói chặt không nâng lên nổi.
Rồi cuối cùng cô chỉ có thể lắc đầu nhè nhẹ, cô sợ nếu mình thốt nên tiếng thì đó chẳng còn là câu chữ có nghĩa nữa mà là những tiếng khóc đè nén.
Nam Lãnh rất muốn ôm cô vào lòng, thế nhưng bàn tay khẽ cử động cuối cùng dừng lại. Cô gái anh yêu… anh phải làm cách nào mới buông bỏ được toàn bộ chuyện kiếp trước đây.
Cả hai vẫn đang rơi vào những suy nghĩ đau khổ thì có ai đó gõ cửa. Chắc là bác sĩ.
Nam Lãnh lui ra sau nhường chỗ cho bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ là một trong số ít bạn bè của Nam Lãnh, anh gật đầu với Nam Lãnh rồi xem qua thể trạng của Hàm Hi Họa.
"Đã ổn rồi. Chỉ có chân phải bị chấn thương nặng phải dưỡng thương khoảng một tháng. Trong khoảng thời gian này đừng đi lại nhiều, cũng đừng hoạt động mạnh ảnh hưởng đến vết thương." Anh quan sát vết thương trên đầu cô dặn dò. "Bôi thuốc đều đặn. Tránh chạm nước."
Hàm Hi Họa cười yếu ớt cảm ơn.
Dù là sắc mặt cô đang tái xanh, chẳng có chút sức sống nhưng vị bác sĩ nào đó thừa nhận người phụ nữ của Nam Lãnh đúng là cực phẩm của cực phẩm. Xinh đẹp rung động lòng người. Nếu không phải là hoa đã có chủ, anh đã tính tới chuyện theo đuổi cô rồi. Đương nhiên thực tế lúc này anh đâu có gan lớn đập chậu cướp hoa.
Đợi bác sĩ rời đi Hàm Hi Họa muốn vào nhà vệ sinh có điều… chân cô thế này đi làm sao…
"Muốn vệ sinh?" Người nào đó đang ở sô pha làm việc vẫn chú ý tới cô.
Hàm Hi Họa không ngại ngùng, chỉ là chẳng rõ vì sao nghe giọng của anh, biết được anh vẫn luôn để tâm tới mình, cô thật muốn khóc một trận.
Hít sâu cô nhìn anh gật đầu. "Đỡ em."
Nam Lãnh mím môi, anh đứng dậy đặt laptop qua một bên đi đến không đỡ mà bế cô đi vào nhà vệ sinh.
"Anh…"
"Hửm?" Anh cụp mắt liếc cô, Hàm Hi Họa cắn cắn môi rồi cô nhướng người hôn lên cái cằm đã lún phún râu. "Cảm ơn anh."
Bước chân người đàn ông khựng lại, anh thôi nhìn cô, hai giây sau tiếp tục.
Đặt cô đứng ngay bồn cầu. Không nói không rằng cởi quần bệnh nhân của cô xuống một cách hết sức tự nhiên.
Lần này thì Hàm Hi Họa xấu hổ muốn chết, cô giữ tay anh lại lắp bắp. "Em… em tự."
Khóe môi người đàn ông nhếch lên khó phát hiện, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Em còn ngại cái gì?"
Cuối cùng Hàm Hi Họa cũng đỏ bừng mặt để anh "phục vụ" mình.
"Tạm thời không quay phim gì cả. Anh sẽ cho người giải quyết."
"Em… chúng ta…" Cô muốn nói là anh cho người giải quyết lỡ để người khác biết thì sao.
Nam Lãnh cau mày nhìn cô đã ngồi xuống bồn cầu, anh không đáp lời lại. "Vệ sinh xong nói anh." Rồi anh một đường dứt khoát rời đi.
Hàm Hi Họa nhức đầu vừa vệ sinh vừa nghĩ. Cô có nên hỏi Nam Lãnh chuyện Hạ Nghi Lạp không?
Cô đã hôn mê hai ngày nay, anh đã ở bên cô từ lúc nào, anh gặp Hạ Nghi Lạp ngay khi về nước chắc chắn có chuyện. Là cô ta đã khai báo chuyện cô tìm cô ta sao? Có thể lắm. . Tìm 𝘵ruуện haу 𝘵ại ﹍ T r 𝖴 m 𝘵 r u у ệ n.Vn ﹍
Đầu vẫn còn ê ẩm, Hàm Hi Họa vệ sinh xong cô đứng dậy bằng một chân gọi anh một tiếng.
Nam Lãnh bằng tốc độ tên lửa xuất hiện trước mắt cô, Hàm Hi Họa cong môi với anh.
Anh bị nụ cười của vợ làm cho choáng váng, đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy nụ cười ấy. Nụ cười mà cả kiếp trước cô cũng chưa từng cho anh, kiếp này lại dễ dàng có được. Anh nên vui hay nên bất hạnh đây. Anh cảm thấy nên nói chuyện với cô về vấn đề trọng sinh này. Anh biết cô cũng sống lại như anh.
Chỉ là… anh vẫn đang do dự, phân vân.
Một mặc anh muốn buông tha cô, để cô tự do. Một mặc anh muốn chiếm giữ cô. Nó khiến anh muốn phát điên.
"Lãnh…" Lần đầu tiên Hàm Hi Họa gọi tên thân mật như vậy với anh. Anh giật mình nhìn cô, nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường. "Ừ."
"Anh không có gì nói với em sao?" Cô lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay cô nhung nhớ, kéo nhẹ một cái. Nam Lãnh ngồi bên cạnh.
"Em muốn anh nói gì?"
Hàm Hi Họa xoáy sâu vào cặp mắt đen hút của anh. "Anh ghé lại gần chút." Cô vẫn giữ nét mặt bình thường yêu cầu anh.
Mắt Nam Lãnh giật nhẹ, anh cũng nhìn lại cô thật chăm chú, rồi làm theo yêu cầu kỳ lạ đó, anh cúi người ghé gần khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Bàn tay Hàm Hi Họa đặt bên mặt Nam Lãnh khẽ vuốt: "Anh không phản bội em đúng không?"
Cơ thể Người đàn ông hơi cứng lại, cuối cùng anh thở dài: "Sao em đi tìm Hạ Nghi Lạp?" Anh lại nói tiếp: "Muốn biết cái gì thì hỏi trực tiếp anh."
"Anh muốn giấu mà." Cô ta đúng là đã báo cáo với Nam Lãnh, nhìn qua hình như anh không tức giận cô thì phải.
"Anh chỉ không không muốn em nghĩ lung tung."
Thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của đàn ông. Giấu diếm là tốt cho cô sao? Làm gì có, hệ quả còn ngược lại đấy.
Hàm Hi Họa gật đầu, cô hỏi: "Vậy giờ nói em biết đi, cô ta với anh có quan hệ gì?"
Hai tay anh chống hai bên người con gái, khuôn mặt bọn họ cách nhau khoảng hai mươi phân, muốn hôn liền có thể hôn nhưng cô hay anh đều đang có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.
Bờ môi mỏng người đàn ông bật ra: "Cô ta là ân nhân cứu mạng anh."
Thật không thể ngờ.
Hàm Hi Họa mở to hai mắt chớp chớp, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến điên đầu điên óc vậy mà bỏ qua nguyên nhân này. Chỉ số Iq có hạn đúng là quá bất lợi.
"Sao em biết cô ta mà đi tìm?" Anh tính toán đủ đường vẫn không hay vợ nhỏ ở nhà lại phát hiện Hạ Nghi Lạp. Anh đang giúp cô ta che giấu thân phận, càng nhiều người biết sẽ càng bất lợi cho cô ta. Mà anh cũng không định sẽ báo ơn cô ta cả đời, làm gì có chuyện đó, khi nào anh thấy tính mạng của cô ta không nguy hại nữa anh sẽ không còn nghĩa vụ gì với cô ta nữa.
Hàm Hi Họa có chút chột dạ, ngẫm nghĩ không nên giấu anh thế là cô nói sơ qua chuyện Đàm Tu Hiên rò rỉ tin tức với mình.
Nam Lãnh cười khẩy, ngồi thẳng người dậy làm Hàm Hi Họa giật mình.
"Em tin cậu ta đến vậy à?" Thanh âm lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
"Em…" Hàm Hi Họa á khẩu, không phải cô tin anh ta mà là khi đó cô ít nhiều nghi ngờ anh. Vậy nên…
"Họa Họa…" Bỗng anh gọi cô.
Hàm Hi Họa có dự cảm không tốt, còn chưa kịp ngăn cả anh đã buột miệng.
"Chúng ta… ly hôn đi."
Cả người cô chấn động, trân trân nhìn khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông. Kiếp trước là cô đưa ra đề nghị này trước, kiếp này là anh. Chung quy vẫn không thoát được cái vòng luẩn quẩn ly hôn và ly hôn.
Hàm Hi Họa khóc rồi, cô không kìm chế nổi nữa.
"Tại sao?" Cô lau nước mắt nhưng vô ích, nó cứ như thác nước không ngừng tuôn ra.
Nam Lãnh không dám nhìn cô, anh khó khăn nói: "Em chưa từng yêu anh… còn cả kiếp trước."
Tất cả đều ngừng quay chỉ bởi hai chữ "kiếp trước". Hàm Hi Họa thở phập phồng xuyên qua cặp đồng tử đen láy của anh, từng hình ảnh khiến cô đau đớn, xót xa hiện lên trước mắt.
"Anh… anh…" Mặt mày cô tái nhợt hơn cả ban nãy, cô không thể tin được anh cũng sống lại.
Nam Lãnh ừ một tiếng. "Anh đã sống lại… sau khi anh bị độc chết trong tù."
Không để cô lên tiếng anh tiếp tục. "Đến khi chết anh mới rõ bản thân thật ngu ngốc. Anh chưa từng hối hận đã vì em, Họa Họa. Anh chỉ là mệt rồi."
Cánh môi đã bị Hàm Hi Họa cắn đến rướm máu, cô nức nở nhìn người đàn ông cô đã yêu hai kiếp. Cô không thốt được lời nào để bào chữa, tất thảy cô đã nhìn thấy, nhìn thấy anh đã vì cô mà đánh mất mọi thứ bao gồm cả sinh mệnh mình. Và giờ đây ông trời đã cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Nhưng anh chọn buông bỏ cô sớm hơn kiếp trước.
"Anh sẽ chuẩn bị thủ tục, tài sản sẽ để lại em phân nửa. Biệt thự Nam gia… nếu em muốn anh cũng để lại cho em."
Nói rồi anh mím chặt môi đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái, sau đó anh dứt khoát rời đi.
"Lãnh…." Bỗng cô sực tĩnh gọi anh. Cô biết nếu để anh đi lúc này, cô sẽ đánh mất anh mãi mãi.
Anh không xoay người mà đứng yên đợi cô tiếp tục.
Hàm Hi Họa cố gắng cà nhấc từng bước tới gần anh, rồi cô ôm chặt anh từ phía sau.
"Em đã nghĩ anh chưa từng yêu em dù một chút. Anh đã nghĩ anh có thể ngủ với bất cứ người phụ nữ nào ngoại trừ em. Em đã nghĩ… sẽ sinh cho anh một bé cưng… Tựa như anh đã nghĩ em chưa từng yêu anh. Nhưng mà… cả hai chúng ta đều yêu sai cách. Em không phải vì sợ những bi kịch kiếp trước lặp lại với mình mà bám chặt anh, em là vì thấy được tình yêu anh dành cho em. Em biết anh đã vì em mà giết Hàm Mộc Tâm… " Người đàn ông khẽ động quay người lại, sợ cô đứng không vững anh đỡ lấy eo cô dán sát vào mình. Hai mắt tự khi nào đã đỏ ửng.
"Em thấy tất cả… tất cả những gì đã xảy ra sau khi em chết." Hàm Hi Họa nghẹn ngào thổ lộ: "Em từng nghĩ anh vì em giết người, thay em trả thù cho ba mẹ em là vì trách nhiệm, là vì em từng là vợ anh và anh coi đó như một nghĩa vụ, em thuộc sở hữu của anh. Cho đến ngày anh nói anh yêu em. Em biết mình sai rồi. Nếu kiếp trước em không nhút nhát, xa cách anh thì kết cục của chúng ta đã không bi đát như vậy."
Cô siết chặt eo người đàn ông, khuôn mặt ghé vào vòm ngực ấm êm của anh, tai cô đặt nơi trái tim đang loạn nhịp. "Lãnh… em yêu anh… cả hai kiếp."