Dì Mân cười gật đầu. "Ông chủ đã về từ sớm."
Cô vui vẻ rồi chạy lên tầng, định gõ cửa phòng của anh nghĩ tới người ngợm mình từ bên ngoài hơi bẩn liền chuyển hướng lên tầng ba. Tắm rửa sạch sẽ đã rồi tìm anh trò chuyện sau.
Nào ngờ vừa đặt chân vào trong phòng xong, còn chưa kịp đóng cửa đã bị một cơ thể cao lớn đè ép lên tường. Cùng lúc đó rầm một tiếng, cửa đóng sập
"Ưm…" Môi cô bị anh hung hăng ngậm mút không thương tiếc.
Hàm Hi Họa hơi đau liền rên lên nhưng người đàn ông dường như không để tâm đến, chỉ một mực siết chặt lấy vòng eo mỏng manh của cô áp sát vào cơ thể mình. Lưỡi anh theo đó thâm nhập sâu vào quấn lấy lưỡi cô.
Nụ hôn của Nam Lãnh quá mạnh bạo, anh chưa từng hôn cô sâu và ướt át đến vậy. Cô có thể cảm nhận được sự tức giận trong đó. Cô mơ hồ không hiểu rốt cuộc anh giận chuyện gì, rõ ràng hôm trước còn sống hòa bình với nhau mà.
Trong miệng truyền đến vị mặn của máu. Hàm Hi Họa đau đớn dùng hết sức đẩy mạnh anh ra.
"Nam Lãnh." Cô gọi anh nhưng người đàn ông lại như bị phát điên, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô rồi lần nữa phủ lên môi cô. Chỉ là không còn cắn đến chảy máu nữa, anh dịu dàng hơn một chút.
Mặc dù rất bực bội khi anh phát tiết lên người mình nhưng Hàm Hi Họa cũng không phản kháng anh nữa. Cô ôm lấy eo anh tự mình ngẩng cao cổ hôn đáp lại.
Bàn tay người đàn ông tham lam ma sát khắp người cô, có vẻ không thỏa mãn anh lại gia tăng lực hôn. Tay di chuyển vào trong vạt áo sơ mi của cô.
Khi chạm vào khuôn ngực tròn trịa, mịn màng dưới lớp áo lót như có như không kia. Đầu óc Nam Lãnh bất chợt thanh tĩnh. Anh khẽ bóp nơi đó, môi đặt trên môi cô khàn giọng hỏi. "Tại sao lại đi ăn với Hàn Dĩ Ngôn?" Ba chữ Hàn Dĩ Ngôn đặc biệt được anh nhấn mạnh hơn.
Lúc này Hàm Hi Họa mới hiểu được sự tức giận của anh. Cô mỉm cười ghé sát ngực anh chớp cặp mắt lấp lánh mà nói. "Anh ghen?" Cô hoàn toàn không đáp lại câu hỏi kia của anh.
Nam Lãnh nhíu mày buông cô ra. "Không có."
Còn cứng miệng. Cô ôm lấy cánh tay anh kéo lại. Biết người đàn ông sẽ không chịu thừa nhận tình cảm anh dành cho mình, cô chỉ đành bất đắc dĩ chiều theo anh thôi. "Không ghen thì thôi. Hàn Dĩ Ngôn là giáo sư của bọn em."
Anh xoay người đối diện với cô. Mày cau chặt, là bộ dáng khó chịu dễ thấy. "Em thân quen với anh ta?"
Hàm Hi Họa nhức đầu, cuối cùng nói ngọn ngành mọi chuyện cho anh nghe. Bao gồm cả bữa ăn hôm nay ngoại trừ chi tiết anh ta lau miệng giúp cô. Có chết cô cũng không nhắc tới cái tình tiết dễ gây hiểu nhầm đó đâu.
Nam Lãnh mà biết chắc chắn sẽ lôi cô ra đánh một trận, không. Là tức giận không thèm quan tâm cô nữa. Cô thật sự sợ chuyện đó sẽ xảy ra.
Cô nào hay biết Nam Lãnh đã nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp ngay thời khắc người đàn ông tuấn tú dịu dàng lau miệng giúp cô gái xinh đẹp đối diện.
Chính vì vậy anh mới càng tức giận. Hàn Dĩ Ngôn trong mắt Nam Lãnh là kẻ khó chơi.
Anh không rõ người đàn ông đó có hiềm khích gì với mình mà năm lần bảy lượt đều đứng sau phá rối anh, bao gồm cả lần ám sát lần này có thể cũng do anh ta chỉ huy.
Bao năm nay đấu đá trong bóng tối, người ngoài cho rằng hắn chỉ là một giáo sư ôn hòa mà không biết được đằng sau mặt nạ hiền lành đó là một con ác quỷ.
Dù đã điều tra rất kỹ vẫn không rõ xuất thân của hắn ta có chỗ nào kỳ lạ. Vì mọi thứ đều bình thường đến đáng ngờ.
Bây giờ hắn ta lại xuất hiện bên cạnh vợ anh. Mẹ nó hắn dám tiếp cận vợ của anh?
Anh có thể dám chắc Hàn Dĩ Ngôn biết Hàm Hi Họa là vợ anh vì năng lực của người đàn ông kỳ dị kia không tầm thường. Thậm chí anh đồ rằng đằng sau hắn là một thế lực cực kỳ lớn mạnh và nguy hiểm.
Mà hiện tại hắn đã động đến người phụ nữ của anh, anh nghĩ nên cảnh cáo hắn một chút rồi.
Động tới sự nghiệp của anh. Có thể. Anh sẽ chơi với hắn một trận.
Nhưng động tới Hàm Hi Họa, dù chỉ là một sợi tóc của cô cũng đừng hòng.
Quay trở lại nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu như thể bị ức hiếp, anh đau lòng ôm cô vào ngực. "Xin lỗi, khi nãy… làm em đau." Ý anh nhắc tới là cái hôn thô bạo kia. Thành thật anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, dù khi rơi vào hoàn cảnh bị kẻ thù bao vây gần như không còn đường thoát anh cũng cực kỳ bình tĩnh mà chiến đầu.
Chỉ duy đứng trước cô gái nhỏ này, anh mới hoàn toàn thất bại. Vẫn là yêu cô đến vô pháp vô thiên.
Mà cô gái nào đó cũng không có giận anh. Cô chỉ thấy tủi thân một chút, rõ ràng chuyện lần này cô không sai mà. Có điều cô vẫn nói ra những ngờ vực của mình với anh.
"Anh không thích Hàn Dĩ Ngôn à?"
Người đàn ông rất thành thực ừ một tiếng. Không hề có ý che giấu cô.
Hàm Hi Hạm nhếch miệng thỏa mãn, ngẩng mặt lên ngó anh. "Vậy anh ta… có phải kẻ thù của anh không?"
Vấn đề này anh không biết trả lời thế nào. Nói là kẻ thù cũng không hẵn, về phần anh ta đối với mình thì Nam Lãnh không chắc.
Điều tra cũng không ra được chút manh mối, chỉ mặc kệ hắn muốn làm gì làm chỉ cần không động tới giới hạn của anh là được.
Dù sao thì hắn đã từng một lần cứu anh.
Đó là lý do mà anh luôn nhường nhịn và không giết chết hắn. Anh không phải loại người lấy oán báo ơn huống hồ hắn cũng chưa từng thật sự muốn giết anh.
Sự im lặng của Nam Lãnh cũng không làm Hàm Hi Họa bất mãn, cô nghĩ chắc anh khó nói.
Vốn định nhắc tới chuyện cảm giác cô đối với Hàn Dĩ Ngôn hơi khác lạ nhưng cuối cùng cũng thu lại. Chắc bản thân cô quá nhạy cảm rồi. Chính cô cũng khó tin với một người hoàn mỹ như Hàn Dĩ Ngôn làm sao sẽ ẩn chứa những chuyện rùng rợn được.
Môi lại truyền đến cảm giác ươn ướt, Hàm Hi Họa ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại của anh rồi từ từ khép mắt lại đón nhận nụ hôn dịu dàng.
"Ngủ sớm đi." Nụ hôn rất nhanh đã kết thúc, nó giống như nụ hôn trấn an, dỗ dành thì đúng hơn.
Hàm Hi Họa rất mong anh sẽ làm gì đó tiếp theo tiếc là không có gì cả.
Khi nãy rõ ràng anh đã động tình, cô vẫn nhớ như in xúc cảm thô ráp đặt trước ngực mình. Nhưng bằng cách thần kỳ nào đó đã đánh tỉnh cơn mê tình của Nam Lãnh.
Vậy là công cuộc lôi anh lên giường thất bại.
Nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa, lần này tiếng động rất nhẹ nhàng. Người đàn ông cũng rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại hương bạc hà dịu mát còn lưu lại. Cũng là mùi thuộc về anh.
Nam Lãnh trở về phòng mình lập tức vào phòng tắm nước lạnh.
Anh không biết sẽ cầm cự tới lúc nào nhưng nếu quan hệ của hai người dần tốt đẹp lên thì chuyện giường chiếu sẽ không bao lâu nữa sẽ xảy ra.
Mà anh đương nhiên khao khát muốn cô, thậm chí trong nhiều giấc mơ của anh đều là cùng cô lặn lộn trên giường.
Nhưng lại không dám dọa sợ cô nhóc kia. Lỡ cô chưa sẵn sàng đã bị anh ép buộc thì thái độ thờ ơ như xưa quay trở lại lần nữa. Lúc ấy anh đảm bảo chính mình sẽ hối hận.
Chờ cô đã lâu như vậy rồi, chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao.