Thấy hình ảnh yên bình bên trong chú Trương mỉm cười định lên tiếng thì Nam Lãnh đã giơ một tay ngăn cản.
"Nói nhỏ thôi." Ánh mắt của anh chỉ liếc chú Trương một giây, liền sau đó dán vào khuôn mặt vẫn đang say ngủ kia. Sợ khi thức dậy tay cô bị tê nên anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên rồi lấy một cái gối đặt phía dưới.
Chú Trương thu hết hình ảnh ngọt ngào này vào mắt, ông nghĩ lần này mình đưa phu nhân tới đây xem ra không sai mặc kệ sẽ bị phạt cái gì.
"Tôi mang đồ ăn tới." Chú Trương đi nhẹ nói khẽ đặt đồ ăn mà dì Mân đã nấu trên bàn.
Nam Lãnh gật đầu không sai bảo gì nữa.
Chú Trương thấu hiểu sự tình lần nữa lui ra ngoài để không gian lại cho hai vị chủ nhân.
Ngủ một giấc không mộng mị cuối cùng Hàm Hi Họa cũng tỉnh dậy.
Hai mắt cô nhìn trân trân gương mặt đã tỉnh dậy của Nam Lãnh. Anh vẫn chưa phát hiện cô sớm tỉnh.
Bàn tay đang ấu yếm lấy tay cô không chút nghi kỵ, một tay khác đang cầm một cuốn sách đọc.
Ánh đèn vàng của phòng bệnh soi rọi lên khuôn mặt như thượng đế đã tỉ mỉ điêu khắc vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Mãi nhìn đến say mê đến khi âm thanh trầm khàn trong phòng bệnh vang lên. "Tỉnh?"
Hàm Hi Họa bị dọa hết hồn, cô ngồi thẳng người nhìn anh chằm chằm. "Anh… anh thấy sao?"
Người kia liếc cô hai giây nhàn nhạt đáp. "Không chết được."
"Anh…" Hàm Hi Họa hoàn toàn không nói được lời nào, người này tại sao lại nhắc đến cái chết đơn giản như vậy chứ.
Mặc dù rất hiếu kỳ chuyện lần này anh bị thương nhưng trước hết vẫn phải lấp đầy bụng đã. Cô đói sắp meo ruột rồi.
"Em vào nhà vệ sinh tí."
Người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ. "Ừm".
Rõ ràng lúc hôn mê dịu dàng, yếu ớt vậy mà. Tại sao có những người khi tỉnh và khi ngủ lại khác biệt vậy chứ.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cuối cùng cũng thấy thoải mái. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Hàm Hi Họa tự động đến bày thức ăn ra.
Đồ ăn được dì Mân bỏ vào trong hộp giữ nhiệt nên còn rất nóng.
Ngửi được mùi cháo thịt thơm lừng Hàm Hi Họa không kìm được nuốt nước bọt ực một cái.
Phòng bệnh này vô cùng sang trọng, hoàn toàn không giống phòng của bệnh nhân mà như một khách sạn năm sao. Có đầy đủ tiện nghi lại còn rộng lớn. Mà lúc này ngoài tiếng leng keng từ bát đũa, tiếng điều hòa nhè nhẹ, tiếng lật sách thì không có âm thanh nào khác.
Múc cháo vào bát xong, Hàm Hi Họa cầm thìa rồi đến bên giường Nam Lãnh.
"Ăn thôi. Chắc anh đói rồi." Cô tự nhiên mà cầm lấy cuốn sách trên tay anh đặt qua một bên.
Ngẫm nghĩ vài giây, cô cười thầm rồi ngăn cản bàn tay của người đàn ông đang định nhận lấy bát cháo từ mình.
Có chút xấu hổ Hàm Hi Họa nhìn cái thìa rồi nói nhanh. "Em đút anh."
Mày Nam Lãnh giật giật, anh khó tin quan sát khuôn mặt đang ửng hồng trước mắt. Suy tư một lúc cuối cùng anh đáp. "Được."
Hai mắt Hàm Hi Họa sáng rực lên. Cô mỉm cười rồi thực hiện việc bón cháo cho chồng.
Cô vô cùng cẩn thận thổi sơ qua cho bớt nóng mới đưa đến gần môi anh.
Giúp anh ăn xong cháo cô mới tự chén phần mình. Tài nghệ của dì Mân quả nhiên ngày càng tăng.
Dọn dẹp lại bát đũa, Hàm Hi Họa do dự một lúc vẫn quyết định hỏi. "Có thể nói em biết chuyện anh bị thương lần này không?"
Nam Lãnh có thể nghe rõ được sự thấp thỏm trong giọng nói của cô nhưng anh không có chút khó chịu vì cô đã xen vào chuyện của mình. Ngược lại anh thấy tâm trạng tốt lên không ít, cô là vì quan tâm anh mới hỏi.
Nhìn cô vài giây anh dựa vào thành giường lên tiếng. "Bị kẻ thù ám sát."
Hàm Hi Họa ôm miệng, hai mắt trợn tròn không thể tin được nhìn anh.
Lại thấy anh không hề có chút sợ hãi hay lo lắng cho bản thân, cô vô cùng tức giận. "Vệ sĩ đâu hết rồi. Không bảo vệ anh được sao?" Còn để anh bị trúng đạn nặng như vậy.
Nam Lãnh nhếch miệng lắc đầu. "Chuyện lần này cũng không phải lớn lao gì. Trước kia tôi còn bị thương nặng…" Còn chưa nói hết câu cô nhóc kia đã nhào vào lồng ngực ôm chặt lấy.
Anh cứng đờ cả người, mãi đến khi trước ngực mình ươn ướt mới hay cô là đang khóc.
Một niềm hạnh phúc dâng lên khiến trái tim đơn độc, cô quạnh bao lâu nay của Nam Lãnh như được sưởi ấm.
"Không phải tôi còn sống tốt sao." Anh thở dài dùng một tay ôm eo cô, kéo cô sát vào mình. Biết cô gầy nhưng khi chạm vào một cách không kẽ hở nào thế này mới thấy cô gầy yếu hơn anh nghĩ.
"Anh phải biết bảo vệ mình… em… em không muốn anh xảy ra chuyện không hay." Giọng cô gái uất ức xen lẫn lo lắng thốt ra đứt quãng.
Nam Lãnh bất đắc dĩ càng ôm chặt cô hơn. "Không phải trước kia em không quan tâm tới tôi sao?" Có lẽ vì sự thay đổi đột ngột của cô khiến Nam Lãnh không dám tin tưởng. Anh sợ tất cả những gì cô làm hiện tại đều có mục đích. Nhưng dù là vậy anh vẫn tham luyến chút thần mật hiếm có này.
Hàm Hi Họa nấc một cái, cô ngẩng mặt ngồi thẳng dậy, không sợ hãi mà nhìn khuôn mặt người đàn ông trong gang tấc.
Anh tốt đẹp như vậy sao trước kia cô có thể lờ anh đi chứ. Một bàn tay nâng lên chạm vào mặt anh. Cô khẽ giọng. "Trước đây là em không tốt."
Ngoài giải thích một cách đơn giản như vậy ra, Hàm Hi Họa không biết nên nói thế nào. Nếu ngay lúc cô nói là vì cô thích anh, chắc chắn anh sẽ không tin. Mà đó là điều cô sợ nhất. Chỉ có thời gian và sự nỗ lực tiếp cận anh của cô mới chứng minh được tình yêu cô dành cho anh không vì bất cứ lợi lộc gì cả. Chỉ vì cô yêu anh thôi.
Câu trả lời của cô khiến Nam Lãnh không quá hài lòng nhưng anh cũng không ép cô thêm. Miễn là cô không đòi ly hôn cùng anh là được.