Lần này cô nhất định phải gặp được người phụ nữ Hạ Nghi Lạp đó. Nếu không cô sẽ phát điên lên mất. Cái bí mật chết tiệt của Nam Lãnh.
"Chị, chị nói là bảo vệ khu không cho mình cách liên lạc với cô ta cũng không cho mình vào, vậy giờ làm sao?" Xuống khỏi taxi, hai chị em sánh vai bước từ từ vào khu biệt thự. Hàm Gia Gia đảo tròng mắt quan sát khắp nơi, cậu cảm thán trong lòng về độ hoành tráng của khu này. Đúng là nhiều tiền sướng thật.
"Để lại số điện thoại của chị rồi nhờ bảo vệ chuyển lại cho cô ta. Hoặc là… chúng ta ở đó đợi cho đến khi Hạ Nghi Lạp xuất hiện ở cổng khu biệt thự."
"Chờ kiểu đó có hơi… lỡ như hôm nay cô ta không ra ngoài thì sao?" Hàm Gia Gia thấy có con sóc nhỏ chạy ngang cậu chàng giật mình hô lên: "Ôi trời quỷ sóc kia."
Hàm Hi Họa bị bộ dạng đáng yêu của cậu chọc cười. Sau đó cô lên tiếng: "Chị linh cảm hôm nay cô ta sẽ xuất hiện."
Vẫn là anh chàng bảo vệ đô con hôm trước, Hàm Hi Họa lịch sự lưu lại số điện thoại cho anh ta: "Nhờ anh."
Bảo vệ gật đầu, lần này trông anh ta có vẻ không dị hợm như trước. Cũng ít cảnh giác với Hàm Hi Họa hơn.
"Trông cô quen quen." Bỗng anh ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng trong phòng bảo vệ.
Hàm Hi Họa buồn cười: "Thì anh từng gặp tôi rồi mà." Anh chàng này…
Bảo vệ biết cô hiểu nhầm ý mình liền nghiêm túc nói rõ: "Không phải, cô là người nổi tiếng nhỉ?"
À… ra là vậy. Hàm Hi Họa lắc lắc đầu: "Tôi không nổi tiếng nhưng mà…" Cô nhìn anh ta trêu: "Anh cũng quan tâm showbiz sao?"
Anh ta hơi ngại, có chút lúng túng: "Không, không… chỉ là rảnh rỗi sẽ lên weibo xem."
Hàm Hi Họa không chọc anh ta nữa, cô gật đầu cười.
Một tiếng trôi qua mà chẳng thấy bóng dáng con người nào đi vào Sa Hoàng hay rời khỏi Sa Hoàng.
Hàm Gia Gia mím môi kéo tay Hàm Hi Họa, cậu nhỏ giọng: "Chị, dù sao cũng đã để lại cách liên lạc rồi. Chúng ta ở đây chờ không có kết quả đâu."
Hàm Hi Họa cũng có chút mất kiên nhẫn nhưng cô không chắc Hạ Nghi Lạp sẽ liên lạc lại cho cô không. Đó là điều tất yếu, mà cô lại không có nhiều thời gian rảnh tới đây canh me cô ta hoài. Lại thêm Nam Lãnh có khả năng sắp trở về nước.
Đang do dự thì một chiếc Porsche màu đen sáng bóng xuất hiện, cả hai nhìn nhau vui vẻ dù chẳng biết đó có phải Hạ Nghi Lạp không.
Bảo vệ nhanh chân xác nhận người trong xe.
Người con trai trẻ tuổi hạ cửa xuống, anh vô tình chạm mắt hai người lạ mặt đang dùng ánh mắt kỳ quái quan sát mình.
Anh nhíu mày hấc cằm với bảo vệ: "Ai kia?"
Bảo vệ báo cáo ngay: "Hai vị này muốn gặp cô Hạ Nghi Lạp trong Sa Hoàng nhưng quy định ở đây…"
Người đàn ông gật đầu đã hiểu. Ánh mắt anh vô tình mà cố ý dán chặt trên người Hàm Gia Gia vài giây, bỗng có chút hứng thú nói với bảo vệ: "Bảo bọn họ lại đây?"
"Hả? À vâng…" Bảo vệ kinh ngạc rồi nhanh chóng gật đầu đáp một tiếng chạy lại chỗ hai con người nào đó đang ngó ngang, ngó dọc.
Hàm Hi Họa với Hàm Gia Gia đang tính liều mạng chặn cái xe Porsche chói mắt để bắt chuyện thì bảo vệ không biết nói gì với người kia mà mang vẻ mặt ngạc nhiên tới chỗ bọn họ.
"Vị thiếu gia kia gọi hai người tới."
Vừa nghe bảo vệ nói, Hàm Hi Họa và Hàm Gia Gia đã trợn tròn mắt nhìn nhau sau đó vô cùng vui mừng gật đầu với bảo vệ. "Cảm ơn anh."
Khi định bước đi thì Hàm Hi Họa khựng lại nhìn bảo vệ hỏi: "Có thể cho tôi hỏi vị đó là ai không?"
Bảo vệ mím môi không đáp.
Hàm Hi Họa chớp mắt rồi lườm anh ta một cái nhả ra hai chữ: "Keo kiệt." Bí mật cái quái gì chứ. Nói rồi mặc kệ sắc mặt cứng đờ của anh ta kéo tay Hàm Gia Gia đến chỗ người đàn ông mang cặp kính chiếm hết nửa khuôn mặt.
"Xin chào." Hàm Hi Họa nở nụ cười tiêu chuẩn: "Anh là…"
Người đàn ông không đáp liền mà mở cửa rồi xuống khỏi chiếc xe sang trọng.
Hàm Hi Họa với Hàm Gia Gia hơi giật mình, cả hai vội lùi ra sau một chút.
"Nghe nói hai người muốn tìm ai đó ở Sa Hoàng?" Vừa nói anh vừa tháo kiếng. Cả khuôn mặt như hoa như ngọc hiện ra.
Quả là một người đàn ông tuấn tú. Hàm Hi Họa thầm tán thưởng.
Cô gật đầu đáp: "Đúng vậy. Tôi tìm Hạ Nghi Lạp." Người này vẫn không báo danh tính với bọn cô. Có điều nhìn qua là biết không phải dạng người bình thường. Với con xe giới hạn trước mắt, với việc anh xuất hiện tại đây và với cái khí chất quý tộc của anh đã chứng minh điều đó.
Người đàn ông cười nhẹ, ánh mắt lần nữa đặt trên người Hàm Gia Gia, nó bày rõ sự hứng thú khiến Hàm Gia Gia và cả Hàm Hi Họa đều thấy được.
Thái dương Hàm Gia Gia giật giật, cậu hơi lui ra sau nép bên cạnh Hàm Hi Họa. Chẳng hiểu sao người đàn ông anh tuấn, trẻ trung trước mắt này khiến cậu có chút áp lực khi đối diện. Cậu còn chẳng thể mở miệng nói được lời nào. Thu hồi lại tầm mắt trên người cậu nhóc nhút nhát, anh nhìn sang Hàm Hi Họa. "Tôi có thể giúp hai người vào trong hoặc là cho hai người cách liên hệ với họ Hạ."
Cả hai lần nữa kinh ngạc, làm gì tiện ích vậy chứ. Hàm Hi Họa nhíu mày quan sát anh chàng hai giây, đương nhiên không dám ngang nhiên đánh giá người ta dù sao chính bọn cô mới là kẻ đang cần sự giúp đỡ.
"Anh… anh là người trong Sa Hoàng sao?" Cô hỏi.
Người đàn ông cười cười sảng khoái gật đầu một cái: "Xem ra cô Hàm hoàn toàn không biết gì về tôi rồi?
Lần này cả hai gần như sửng sốt. Hàm Hi Họa hoang mang không khống chế được mà nhìn anh nhiều một chút, nhưng ngoại trừ thấy anh đẹp trai ra thì cô hoàn toàn không có nhớ có gặp qua anh.
Anh ta… còn biết cô? Chuyến này đúng là thu hoạch không ít.
"Anh… làm sao anh biết tôi?" Cô chưa nổi tiếng đến mức có thể câu được một fan chất lượng thế này. Hơn nữa nhìn qua thì người đàn ông trước mặt không thuộc kiểu thích showbiz đâu.
Trước sự kinh ngạc của hai vị này, anh chỉ có thể thở dài thườn thượt. Không nghĩ sức hút của mình trong ĐH A lại ngày càng thụt lùi như vậy.
"Lên xe đi. Tôi đưa hai người vào trong."
"Nhưng…" Còn chưa thốt hết câu người đàn ông đã thong thả mở cửa ngồi vào ghế lái.
Hai chị em đang trợn tròn mắt ngoài đi theo anh thì còn làm gì được đâu. Hơn nữa cơ hội tốt như vậy không nắm bắt mới ngu ngốc đấy.
Bảo vệ thì trân trân nhìn theo chiếc xe Porsche khuất sâu vào biệt thự trong sự ngờ vực và sững sờ. Thái tử gia của Sa Hoàng từ khi nào tốt bụng đến vậy.
Rất nhanh chiếc xe đã dừng trước một căn biệt thự to lớn.
Sa Nhật hạ cửa sổ nhìn căn biệt thự bên ngoài, anh lên tiếng: "Họ Hạ ở đây."
Hàm Hi Họa cảm ơn anh rốt rít sau đó cùng Hàm Gia Gia xuống xe.
"Vậy… tạm biệt anh… lần này thật sự cảm ơn anh." Hàm Hi Họa nhéo nhéo tay ra hiệu cho cậu nhóc đang ngây ngốc ngắm khắp nơi bên cạnh.
Hàm Gia Gia vội theo ý chị mình, cậu nhìn Sa Nhật mím môi hai giây mới lên tiếng: "Cảm ơn anh."
Sa Nhật nhếch miệng ngắm cậu nhóc da trắng, thanh tú trước mắt. Anh nghĩ cậu nhóc này cứ như chú cún con vậy, thật đáng yêu.
"Tôi là Sa Nhật. Cô Hàm đã biết rồi chứ?" Anh bỏ lại câu đó rồi vẫy tay với hai người nghênh ngang lái xe rời đi.
Hàm Hi Họa than lên một tiếng: "Trời ạ, thì ra là thái tử của Sa Hoàng."
"Anh ta… là Sa Nhật ạ?"
Hàm Hi Họa gật gù đầu: "Đúng là chỉ có thể là anh ta."
Hàm Gia Gia cắn môi nhớ đến ánh mắt lúc người đàn ông đó chuẩn bị rời đi. Thật phức tạp.