Thấy anh lại dán sát vào mình lần nữa Hàm Hi Họa không chút kháng cự, cô mỉm cười cùng anh day dưa một hồi lâu trên xe.
Cả hai cứ hôn rồi lại hôn cho tới khi về tới biệt thự.
Hàm Hi Họa bất chợt nhớ đến vết thương của anh, cô ôm lấy tay anh lo lắng. "Khi nãy em ngồi trên người anh. Vết thương…"
Nam Lãnh lắc đầu, anh trở tay nắm lấy bàn tay cô dắt vào nhà. "Tôi không sao." Lại quan sát cô từ trên xuống dưới anh cười cười trêu. "Với cái thân hình chẳng có mấy lạng thịt của em không ảnh hưởng đến vết thương của tôi nổi."
Hàm Hi Họa bĩu môi trừng mắt với anh, cô lẩm bẩm trong miệng. "Chỗ cần thịt liền có thịt đó."
Nam Lãnh nhếch miệng rồi một đường kéo cô lên phòng mình.
Dì Mân nhìn trái nhìn phải vẫn là khó tin, bà đến gần chú Trương. Bộ dáng vô cùng tò mò. "Ông nói có phải ông bà chủ đã tốt lên rồi không."
Chú Trương nhìn bà rồi vuốt cằm cười cười không đáp lại. Đương nhiên tốt lên rồi, vừa rồi trong xe còn cực kỳ thân mật nữa kìa nhưng ông không nói. Ông vẫn sợ ông chủ của mình lắm. Cái mạng già này vẫn nên biết thân biết phận một chút.
"Em muốn xem vết thương của anh." Người này nói là về nhà dưỡng thương nhưng lại ngồi tại bàn làm việc mà không phải trên giường khiến cô bất lực không nói nên lời.
Nam Lãnh biết cô nhóc này rất cứng đầu, nếu anh không cho cô nhìn đảm bảo cô sẽ mè nheo đến cùng.
Anh thở dài ngoắc tay với cô. "Lại đây."
Hàm Hi Họa cười tươi nhanh chân chạy lại.
Nam Lãnh lùi ghế ra sau một chút, anh xoay người lại để cô muốn làm gì làm.
Có điều khi mấy ngón tay dụ hoặc kia chạm vào da thịt mình vẫn khiến anh hít sâu một ngụm.
Vì anh đang ngồi trên ghế nên Hàm Hi Họa phải quỳ một chân xuống trước mặt anh rồi từ từ cởi nút áo mi ra.
Ngay gần giữa bụng là vết thương đạn vẫn còn đang được băng bó. Một màu đỏ chói mắt đập vào mắt Hàm Hi Họa. Cô đỏ mắt, vừa đau lòng vừa tức giận trách. "Tại sao lại nhịn đau chứ. Em đã nói để em xuống rồi mà." Dù cô có nhẹ tới đâu cũng vài chục cân đè lên chứ ít ỏi gì.
Nam Lãnh cũng không biết vết thương bị toác ra đến độ chảy máu thế này. Nhưng chứng kiến vẻ mặt không ngừng lo lắng này của cô, anh ngược lại rất mãn nguyện. Có chảy thêm máu cũng không hề gì.
Ho khan một tiếng anh xoa dịu cô nhóc như đang chực khóc. "Không sao, tôi không đau."
Hàm Hi Họa không thèm nhìn anh mà đứng dậy rời khỏi phòng trước vẻ ngỡ ngàng của ai kia.
Lúc cô quay lại trên tay cầm theo hộp thuốc y tế.
Vừa băng vết thương vừa giúp anh thổi thổi. "Đau không?" Cô nhíu mày ngẩng mặt nhìn anh hỏi.
Nam Lãnh nhúc nhích người, hai chân anh mở ra một chút. Anh định nói không đau nhưng lại giảo hoạt đáp. "Đau."
Quả nhiên Hàm Hi Họa càng hối hận vì cái tội ngồi trên người anh lúc trên xe hơn, cô nhẹ nhàng băng xong vết thương. Đặt hộp thuốc qua một bên rồi im lặng nhìn chằm chằm eo bụng sáu múi rõ rệt kia, những vết sẹo cũ cũng lần lượt đập vào mắt cô. Hàm Hi Họa cay cay mắt, từng ngón tay chạm vào những vết cũ có, mới có của anh. Cô chưa từng biết thì ra để có được địa vị ngày hôm nay người đàn ông này đã trải qua vô số lần nguy hiểm suýt mất mạng như vậy. Trái tim cô đau đớn nước mắt không nhịn được trào ra.
"Em…" Nam Lãnh biết trước sau gì cô nhóc này cũng khóc mà. Anh kéo cô đứng dậy, việc cô ngồi giữa hai chân của anh thật sự khiến anh không bình tĩnh nổi.
Anh ôm eo cô sát vào mình. "Em biết tôi không thể tránh né được những chuyện này. Nhưng không phải hiện tại vẫn sống sờ sờ trước mắt em sao."
Dù biết là vậy cô cũng không chịu được khi lại thấy anh bị thương.
Cô không giỏi giang có thể đứng bên cạnh gánh bớt một phần công việc giúp anh, ngoại trừ chút quan tâm này ra cô đúng là vô dụng.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn đặt trên khuôn mặt cô không rời. Cô như nhìn rõ được sự ôn nhu và yêu thương mà anh dành cho mình.
Sự rung động trong lòng khiến Hàm Hi Họa không khống chế được ôm lấy khuôn mặt anh, rồi từ từ cúi đầu mút lấy cánh môi mỏng của anh. Cô không có kỹ thuật hôn nhưng vẫn học theo trước đó anh hôn mình mà nhấp nháp bên ngoài bờ môi nóng hổi, hơi khô của anh. Lưỡi vươn ra liếm láp đến khi người đàn ông không kìm chế được nữa mà đè ép gáy của cô xuống thấp rồi chủ động tấn công vào khoang miệng cô.
Nam Lãnh một lần nữa muốn kéo cô ngồi lên đùi mình nhưng Hàm Hi họa liền tỉnh táo đẩy anh ra. Cô thở dồn dập lườm anh một cái. "Anh muốn miệng vết thương toác ra nữa sao." Cô còn cố tình lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách với anh.
Nam Lãnh dở khóc dở cười rồi thu bàn tay mình đang vươn ra định kéo cô lại. Được rồi anh không muốn nhìn thấy cô nhóc khóc nữa đâu. Anh sẽ đau đớn vô cùng.