Trước đó đã trải qua vòng xét duyệt hồ sơ. Hàm Hi Họa nhận được phản hồi email rằng cô đã qua xét duyệt, tiếp theo là trực tiếp cast. Cô vừa mừng cũng vừa lo, suốt mấy ngày đều tận lực xem cũng như nghiên cứu cách diễn của ảnh hậu Mạnh Uyển.
Hiện tại sinh viên đã kết thúc thi cử, trong trường không còn bao nhiêu người nữa.
Hàm Hi Họa mới sáng chưa tới sáu giờ đã thức dậy nhưng còn chưa ngồi thẳng lưng đã bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt eo. Giọng anh khàn khàn chưa tỉnh hẳn. "Sớm vậy em?"
Cô vỗ nhẹ ngực của anh nói. "Sáng nay em phải đi casting." Lại định gỡ tay anh ra nhưng anh không chút buông lỏng, ngược lại càng siết chặt cô hơn.
"Ngủ thêm đi. Chín giờ mới bắt đầu mà."
"Nhưng…" Còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.
"Nghe lời nào. Ngoan." Anh hơi híp mắt quan sát cô nhóc, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô hơi xị xuống, anh nhếch miệng di chuyển tay véo nhẹ eo cô.
"Đau em." Hàm Hi Họa bị anh trêu nhột đến mức cười khanh khách.
"Chồng, tha cho em đi…"
m thanh cô gái như con mèo nhỏ làm nũng, Nam Lãnh tính không làm đâu nhưng là cô dụ dỗ anh.
Anh đưa tay ra sau bóp mông cô một cái. Mặc kệ cô kháng cự, vặn vẹo tránh né bàn tay anh vẫn không ngừng làm càng khắp người cô.
"Mở chân nào em." Anh như lão hồ ly dụ dỗ thiếu nữ.
Hàm Hi Họa ưm a vài tiếng không đồng ý cũng không phản kháng, đương nhiên thân thể của cô cực kỳ nghe lời ai đó.
Khi cô đang bất lực với chính mình thì đã bị anh quấy đến đầu óc trống không.
Làn môi ẩm ướt của người đàn ông chạy từ bắp chân đến phần đùi nhạy cảm, dừng lại hai giây anh tiếp tục đi dần lên trên, anh hôn khẽ vào âm hộ của cô. Hàm Hi Họa rên rỉ, eo cong lên theo từng sự ma sát của cánh môi anh với tấc da, tấc thịt mình.
Đầu lưỡi anh vươn ra mút nơi ướt nhẹp của cô.
Khoảnh khắc anh đi vào, cả hai cùng kêu thành tiếng biểu thị cho sự sung sướng vào buổi sớm ban mai.
Hơn bảy giờ Nam Lãnh mới thỏa mãn tha cho cô nhóc đang nằm sấp trên người mình.
Anh cong môi, các ngón tay rê trên tấm lưng đầy mồ hôi của cô, đến mông cô anh nhịp vài cái rồi ngồi dậy tựa vào giường.
"Em dậy chưa?" Anh hôn lên ngực cô một cái hỏi.
"Dạ." Hàm Hi Họa mơ mơ màng màng đáp, cô được anh đỡ ngồi thẳng, đầu anh gục trước ngực cô cực kỳ say mê mút mát đỉnh hồng.
"Anh… em dậy đây." Lời vừa dứt lại bị anh hôn môi, tiếng hôn mút mập mờ vang lên trong căn phòng kéo dài đến năm phút mới dừng.
Nhìn bóng lưng tức giận của vợ, Nam Lãnh khẽ cười cũng rời khỏi giường khỏa thân nhặt quần áo rơi dưới sàn mặc vào.
Nam Lãnh dừng xe cách cổng ĐH A một đoạn, đương nhiên ý tưởng này là Hàm Hi Họa đề nghị. Cô vô cùng trịnh trọng nói với anh. "Chúng ta là hôn nhân bí mật đó. Hơn nữa em sắp vào showbiz rồi, nếu chúng ta bị chó săn chụp sẽ rất phiền toái."
Anh định bảo rằng chụp thì chụp thôi, anh đưa vợ mình đi làm thì có làm sao nhưng nhìn dáng vẻ xoắn xuýt, hết mực lo lắng của cô anh nhịn không nói ra. Anh chỉ có thể yêu thương vuốt tóc rồi nhìn cô nhóc ngó nghiêng, ngó dọc đi về phía cổng trường.
Nam Lãnh gõ gõ mấy ngón tay lên vô lăng, sau đó bỗng nhếch miệng thở dài.
Được rồi, anh đã hứa không nhúng tay vào sự nghiệp của cô, anh nên tôn trọng và giữ lời.
Xe lăn bánh để lại vệt bánh xe mờ nhạt lưu lại trên đường.
Hàm Hi Họa đi thẳng đến tầng năm, cửa hội trường đang đóng nhưng qua khung kính đã thấy bên trong kha khá người rồi. Không rõ là thí sinh hay những sinh viên tới hóng chuyện nữa.
Cô mở cửa đảo mắt, ngay sau đó có một chị gái ăn mặc lịch sự mời cô điền vài thông tin cơ bản vào tờ đơn.
Hàm Hi Họa làm theo. Điền xong cô được một người đàn ông - người này khá quen. Mất vài giây cô mới nhớ ra anh ta hình như là trợ lý của đạo diễn Chu. Hôm đó cô đã nhìn thấy rồi.
Có bảy người đến thử vai bao gồm cả Hàm Hi Họa. Bọn họ lần lượt bốc thăm số thứ tự.
Ngồi xuống vị trí ghế trống, cô gái bên cạnh mỉm cười ngọt ngào bắt chuyện. "Đã nghe danh tiếng của hoa khôi Họa từ lâu."
Hàm Hi Họa có chút ngạc nhiên quan sát khuôn mặt cô gái kỹ hơn nhưng thành thật cô không quen người này.
"Bạn là…?" Cô hỏi.
Cô gái liền thẳng lưng trịnh trọng giới thiệu. "Em là Hồ Nhi sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin. Chào chị ạ."
Không ngờ cô nhóc lại thân thiện như vậy, Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu. "Nãy em bốc thăm số mấy?"
"Cuối cùng ạ." Hồ Nhi nói xong đã bị cô gái đang diễn trên sân khấu thu hút.
Hàm Hi Hòa cũng bắt đầu tập trung vào theo dõi.
Ngồi một hồi cô phát hiện có một cặp mắt rất hay quan sát mình. Cô không phải tự đề cao mình hay tưởng bở. Vài lần cô vô ý lướt qua một hướng đều bắt gặp người nọ cũng đang nhìn cô. Ban đầu anh còn chột dạ khi nhìn trộm bị bắt tại trận nhưng về sau không chút e ngại mà "ngắm" cô.
Mà người nọ không ai khác chính là đạo diễn Chu.
Lại tiếp tục, nhưng lần này Hàm Hi Họa không làm ngơ coi như không thấy nữa mà gật đầu với anh mỉm cười.
Chu Văn Khiêm cũng gật đầu lại với cô sau đó tiếp tục xem diễn xuất của từng người.
Cuối cùng cũng tới Hàm Hi Họa. Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy lên sân khấu.
Cô đảo mắt qua vài người ngồi ở trước mắt, ở giữa là đạo diễn Chu Văn Khiêm, hai bên lần lượt là biên kịch và giám chế.
Cô cúi đầu chào cả ba sau đó giới thiệu tên của mình. Nói chung đây là bước giới thiệu lịch sự thôi, thông tin về cô bọn họ đã nắm trong tay rồi.
Chu Văn Khiêm nhìn cô không rời mắt, anh cong môi nói. "Cô thử diễn cảnh 56 đi."
Cảnh 56 mà Chu Văn Khiêm yêu cầu là cảnh nữ chính Trần Ánh chứng kiến nam chính Chu Gia Nhân đang ôm một cô gái khác trong rừng cây sau trường. Phân cảnh này không có lời thoại, cũng không quá khó nhưng đòi hỏi cô phải hiểu được tâm lý của nữ chính.
Hàm Hi Họa mất ba mươi giây để nhập vai. Khi thấy bản thân đã ổn cô gật đầu với đạo diễn Chu.
"Bắt đầu."
Biểu cảm trên khuôn mặt Hàm Hi Họa ngay tức khắc thay đổi.
Trần Ánh đi theo Chu Gia Nhân, cô không có mục đích xấu gì, chỉ là đang đi vệ sinh thì thoáng thấy người con trai trong lòng. Cô không kịp nghĩ gì đã chạy theo anh rồi, nhưng càng đi càng cảm thấy kỳ lạ. Không biết anh đến khu rừng phía sau trường làm gì.
Cô từng nghe mấy cô bạn của mình nói đến khu rừng này là nơi lý tưởng cho mấy cặp yêu đương lén lút trong trường, khi đó cô cũng không quan tâm lắm, nghe rồi thì thôi.
Nhưng hiện tại thấy Chu Gia Nhân vào rừng trái tim cô bỗng đập nhanh.
Cô siết chặt hai tay, cả người khá căng thẳng vì lo anh sẽ phát hiện.
Cuối cùng anh cũng dừng tại một ô đất trống, trong ô đất trống đã có người chờ sẵn.
Trần Ánh chỉ thấy được bóng lưng của cô gái ấy. Đến khi cô ấy xoay người, Trần Ánh mới nhìn rõ khuôn mặt. Là hoa khôi khối 12 Lệ Tuyết Tang.
Trên khuôn mặt nhỏ bé của Trần Ánh từ căng thẳng, hồi hộp trở nên vô cảm xúc.
Đôi mắt cô như chẳng còn chút hy vọng phóng về nơi hai người đang nói cười rồi ôm lấy nhau kia.
Cô không khóc cũng không có hành động nào ngoài việc đứng trân một chỗ, dường như linh hồn cô đã bị phong cảnh trước mắt cướp mất. Đầu ngón tay chạm phải gai của một loài cỏ dại nhưng cô không cảm nhận được, cho tới khi một giọt nước mắt rơi trên má ấm nóng, mằn mặn. Trần Ánh xoay người rời khỏi nơi đó, bước đi của cô như cái xác không hồn, chẳng định được phương hướng hay đích đến.
Rồi cuối cùng cô khựng lại, đầu ngẩng lên, một chiếc máy bay trên bầu trầu xuất hiện như thể nó đã cuốn đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng với Trần Ánh. Cô khóc rống lên, âm thanh đau đớn đó hòa vào khoảng không mênh mông của rừng cây khiến những linh hồn của vạn vật cũng sầu cảm theo.
Hàm Hi Họa thoát khỏi vai diễn, cô đối diện với ba vị trước mắt đang chìm vào cảnh vừa rồi, cô cúi đầu chào. Sau đó cầm lấy khăn giấy lau nước mắt.
Nhìn Hàm Hi Họa rời đi Chu Văn Khiêm vẫn còn chưa hết bàng hoàng, sau vài giây anh đập tay lên bàn một cái cười lớn. "Tôi nói rồi, tôi không nhìn lầm người."
Biên kịch và giám chế không có ý kiến, nhưng cả hai đều đã ngầm chắc chắn nữ chính là ai rồi.