Nam Lãnh vừa đi khoảng vài phút, Hàm Mộc Tâm cũng đi vệ sinh theo. Trên mặt còn treo nụ cười như cố ý khiêu khích cô. Mà nhà vệ sinh nam nữ đương nhiên sát nhau rồi. Hóa ra là có ý tứ thật. Mẹ nó. Muốn dụ dỗ chồng chị đây chắc. Dù cô rất tin tưởng năng lực xua đuổi phụ nữ của Nam Lãnh nhưng vẫn không yên tâm lắm. Tâm lý của phụ nữ đều là như vậy.
Cô mím môi vội hướng thẳng tới nhà vệ sinh.
Ở hành lang không thấy bóng người nào cả, Hàm Hi Họa nhanh chân vào nhà vệ sinh nữ còn đang định đạp cửa thì nghe âm thanh của Hàm Mộc Tâm vang lên.
"Nam Lãnh, đã không yêu thì cớ gì anh phải nhẫn nhịn sống chung với chị ta? Mà chị ta cũng chẳng yêu thích gì anh, nếu anh không có một gia thế lớn, một vẻ ngoài xuất chúng thì cô ta sẽ đồng ý gả cho anh sao?"
"Vậy thì sao?" Giọng người đàn ông nhàn nhạt, nghe qua không có chút tình cảm nào. Thậm chí là ý trào phúng, khinh thường trong đó hiện rõ.
Hàm Mộc Tâm khó tin. "Vậy thì sao? Em đã nói rõ vậy rồi?"
"Tại sao cùng là con cháu nhà họ Hàm mà chị ta có thể gả cho anh, còn em thì không? Chẳng lẽ chỉ vì chị ta là cháu đầu?" Khi đó cô ta cũng đã tìm ông nội Hàm làm lớn chuyện này nhưng lần đầu tiên ông nội Hàm không chiều theo ý cô ta. Ông không đưa ra nguyên nhân rõ ràng chỉ bảo "Ngoại trừ Họa Họa thì không thể là ai khác gả cho Nam Lãnh.". Cô ta đã tức giận ra sao nhưng sau đó biết rõ chỉ là hôn nhân ép buộc, Nam Lãnh hoàn toàn là bị ông nội Nam dàn xếp, chỉ cần anh không có tình ý gì với Hàm Hi Họa thì có cưới cô sớm muộn gì cũng ly hôn thôi.
Nhưng chuyện hình như ngày càng rời khỏi quỹ đạo mà cô ta theo dõi, thậm chí nó đã theo một quỹ đạo khác chỉ có hại cho cô ta.
Cô ta không cam tâm.
Nam Lãnh không muốn ở đây xàm xí với cô ta, anh không muốn mọi người bên ngoài nghĩ lung tung. "Đơn giản là cô không xứng." Nói rồi anh định rời đi nhưng còn chưa đi được hai bước cô ta đã chạy theo hai tay siết chặt lấy eo người đàn ông.
Có lẽ cô ta là người phụ nữ can đảm nhất dám cả gan chạm vào người Nam Lãnh mà chưa được anh cho phép. Đúng là phải tán thưởng.
"Buông…" Chữ "ra" còn chưa kịp thốt ra cửa phòng vệ sinh đã mở toang. Cả hai người bên trong đều giật mình đặc biệt là Hàm Mộc Tâm, cô ta kêu lên theo phản xạ buông eo Nam Lãnh. Cô ta chột dạ sau đó lại dùng ánh mắt khó tin nhìn trân trân Hàm Hi Họa chẳng rõ vì sao lại xuất hiện ở đây còn đúng lúc như vậy?
"Họa Họa." Nam Lãnh lo cô nhóc của mình hiểu nhầm vội bước đến nắm lấy tay cô nhưng Hàm Hi Họa lại kéo anh ra sau mình. Cái này… sao giống như mỹ nhân cứu anh hùng quá vậy. Nam Lãnh nhếch miệng để cục diện cho cô nhóc giải quyết. Cảm giác được vợ yêu ra mặt cũng không tệ.
Hàm Hi Họa tức giận không ít, ngoài mặt cô cười khẩy trong giọng nói không che giấu sự khinh thường. "Em họ à, đến chồng của chị em cũng muốn cướp à?" Lời lẽ không chút nể nang, đi thẳng vào vấn đề khiến Hàm Mộc Tâm cắn chặt môi không mở miệng nổi.
Cô ta nói thế nào đây? Bảo là không phải? Nhưng vừa rồi cô ta làm gì với Nam Lãnh, Hàm Hi Họa đã thấy rõ.
"Sao? Câm rồi à?" Hàm Hi Họa thu lại nụ cười, cô cũng chẳng cần Hàm Mộc Tâm giải thích cái gì. Chuyện đã rành rành ra đấy lại thêm cái tính nết không ai chấp chứa nổi của cô ta thì Hàm Hi Họa càng chẳng cần nghe cô ta múa mép bất cứ lời nào.
"Chị với anh Nam Lãnh cũng chỉ là hôn nhân giả, chị còn phách lối gì với tôi." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghiện Ngủ
2. Trợ Lý Tuyến 1
3. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
4. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
=====================================
Vẫn còn già mồm nhỉ?
Hàm Hi Họa bước lại gần sát cô ta, hành động này khiến Hàm Mộc Tâm giật mình lui ra sau một bước.
Nhìn phản ứng lo sợ của cô ta Hàm Hi Họa bật cười. "Tôi có đánh cô đâu. Cô lại chẳng xứng để tôi chạm vào."
"Chị…"
"Được rồi." Hàm Hi Họa có chút mất kiên nhẫn đứng đây trêu qua gợi lại với cô ta. "Lần cuối, tôi cảnh cáo cô. Chuyện vợ chồng nhà tôi như thế nào cũng không đến lượt cô xía vào. Hơn nữa…" Hàm Hi Họa cong môi trở lại bên Nam Lãnh. Cô ôm cổ anh hạ xuống áp môi mình lên môi anh ngậm lấy, Nam Lãnh rất biết phối hợp. Cả hai lần đầu công khai hôn nhau trước mặt người ngoài thế này nhưng không ai thấy ngại ngùng, ngược lại còn rất hưởng thụ.
Hàm Mộc Tâm không thể tin nổi, cô ta thở dồn dập siết chặt hai tay. "Hai người…"
Hàm Hi Họa dừng hôn, cô đẩy nhẹ Nam Lãnh ra vô cùng bình thản quay lại đối mặt với bộ dáng tức xù lông của cô ta. "Cô thấy đấy, chúng tôi yêu nhau thắm thiết thế này, cô có cửa chen vào à." Thu lại vẻ đùa cợt, Hàm Hi Họa lạnh mặt nhắc nhở cô ta. "Nếu cô còn không an phận, tôi sẽ báo cáo chuyện đáng xấu hổ này của cô với ông nội đấy. Đến lúc đó để xem cô còn nói được lời nào."
"Ông tin chị chắc?" Vẫn căng gân cổ lên mà cãi lại Hàm Hi Họa.
Cô khiêu khích. "Vậy cô thử đi?" Hai tay ôm lấy eo Nam Lãnh hấc cằm với cô ta. "Còn chưa đi? Muốn xem cảnh nóng?"
Hàm Mộc Tâm cắn chặt răng trừng mắt với cả hai rồi tông chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Mới đó còn ôm hôn ngọt ngào, tình tứ thoáng một cái cô nhóc này lợi dụng xong liền vứt anh sang một bên.
Rời khỏi eo người đàn ông, Hàm Hi Họa lườm anh một cái thật bén, cô hừ hừ châm chọc. "Ôm thích quá nhỉ?"
Nam Lãnh khẽ cười bất đắc dĩ, anh bắt eo cô lại lần nữa ôm chặt cả thế giới vào lòng. "Cô ta giả vờ kêu, lại còn giả giọng của em. Anh tưởng là em… sau đó mới vào xem thử. Sau đó… như em thấy."
"Anh đúng là không yên phận được." Hàm Hi Họa bĩu môi cố ý vặn vẹo người thoát khỏi vòng vây của người đàn ông nhưng không có tác dụng. Anh cứ thế mà càng ôm cô chặt hơn.
Nam Lãnh bất lực cụng trán vào trán của cô. "Anh cũng không thể lúc nào cũng tránh được tất cả bọn họ." Cái âm thanh như làm nũng này khiến cả trái tim Hàm Hi Họa mềm oặt như cọng bún.
Cô thở dài vỗ nhẹ vào ngực anh. "Mấy cô gái này… cứ thích tranh giành thứ không thuộc về mình."
Nam Lãnh gật gù đầu. "Đúng vậy. Thứ này đã thuộc về bà Nam rồi." Cằm anh cạ vào cần cổ khiến cô hơi nhột.
Hàm Hi Họa tránh né, đẩy mặt anh ra. "Do cái khuôn mặt này đấy."
Nam Lãnh bật cười rồi ôm cô vào gian nhà vệ sinh bên trong.
"Anh làm gì?" Hàm Hi Họa trừng mắt cảnh cáo nhưng người đàn ông này không quan tâm. Anh cười gian trá rồi khóa chặt buồng vệ sinh, sau đó đè cô vào vách tường. "Muốn hôn tiếp nụ hôn lúc nãy." Dứt lời đã hạ xuống hai cánh môi đang hé mở của cô mút mạnh, anh hôn một cách triền miên, lúc nông lúc sâu khiến Hàm Hi Họa cũng theo đó mà bị anh dẫn đi tới tận đâu.
Đến khi bàn tay người đàn ông ở trong váy cô càn quấy cô mới sực tỉnh, thở dồn dập đẩy anh ra. "Vẫn còn đang trong bữa tiệc đó. Anh… ưm.." Những lời tiếp theo đều bị ngón tay của anh đi sâu vào ngăn chặn.
"Nhưng bà xa… em ướt rồi." Người đàn ông này khi ở trong cơn say của dục tình như biến thành người khác, anh luôn nói ra những câu khiến Hàm Hi Họa không sao thoát khỏi khát khao của dục vọng.
"Khoảng mười lăm phút nhé." Nói rồi anh vừa hôn môi cô vừa cởi thắt lưng của mình, rất nhanh rất gọn anh ôm chặt eo cô, nhấn sâu vào trong âm đọa ướt át, không chừa chút thời gian cho Hàm Hi Họa ú ớ gì. Cô chỉ có thể bám chặt vào vai người đàn ông, cùng anh trầm luân mười lăm phút.
Vâng. Người đàn ông này rất coi trọng thời gian. Anh nói mười lăm phút thì chính xác mười lăm phút. Đang cao trao bỗng dừng lại, Hàm Hi Họa chưa thỏa mãn, cô tức giận cắn lên ngực anh một cái. "Anh là tên khốn."
Nam Lãnh thở hổn hển bật cười rồi dẹp cái nguyên tắc thời gian gì đó qua một bên, anh ôm cô ngồi lên người mình còn bản thân ngồi trên bồn cầu, từ từ hạ thân thể cô xuống cho đến khi âm đ*o cô nuốt trọn dương v*t to lớn của anh mới cử động thắt lưng và lực tay.
Thêm mười phút nữa cả hai mới hoàn toàn dừng lại, anh vẫn chôn dương v*t trong cô. Mồ hôi anh chảy ròng ròng xuống trán cô. "Nên khen anh một câu chứ?"
Hàm Hi Họa véo núm vú của anh thật mạnh, thấy anh nhăn mày rên đau mới cười cười buông tay. "Đi thôi ạ."