• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy sao lần này anh chịu giao cô ta cho Hàn Dĩ Ngôn?" Nghe anh kể qua, Hàm Hi Họa tròn mắt ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Dù ở Hạ Nghi Lạp có một sự ti tiện ẩn giấu nhưng cô chưa từng nghĩ cô ta xuất thân là gái điếm. Cô cũng không thể tưởng tượng được Hàn Dĩ Ngôn là Boss của một tổ chức trong bóng tối khét tiếng nước N. Và cô… có hơi bất mãn về việc Nam Lãnh đã từng ngủ với cô ta dù đã sớm đoán được.

Điều kiện mà anh đã đồng ý với Hàn Dĩ Ngôn, anh không thể nói cho cô biết. Đành bịa ra một lý do đơn giản. "Anh cam kết với hắn sẽ đồng ý giao người chỉ cần hắn không giết cô ta." Lý do này đúng là hợp tình hợp lý. Giết một người với Hàn Dĩ Ngôn quá đơn giản, việc giết hay không giết Hạ Nghi Lạp cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Hàn Dĩ Ngôn hay tổ chức của anh.

Chính suy nghĩ này mà Hàm Hi Họa không nghi ngờ gì.

Phát hiện vợ im lặng không hỏi thêm gì nữa, Nam Lãnh nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt cô trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.

"Em sao vậy?" Nam Lãnh khá bất an.

Hàm Hi Họa bật thốt ra khỏi miệng một câu: "Anh đã ngủ với cô ta."

Cả người Nam Lãnh cứng đờ, yết hầu lăn lên lăn xuống, cuối cùng bất lực thầm thì bên tai vợ. "Anh xin lỗi."


"Dù biết cô ta là gái điếm vẫn ngủ sao?"

"Anh…" Nam Lãnh hoàn toàn cứng họng. Khi đó còn chưa cưới cô làm vợ, hơn nữa cuộc sống khi đó của anh không để tâm đến cái gọi đàn bà phụ nữ. Lúc nào cần giải tỏa thì dặn thư ký Lưu hoặc chú Trương chuẩn bị.

Về Hạ Nghi Lạp… cô ta xuất hiện khá đặc biệt. Có lẽ ngay từ đầu đã có mục đích tiếp cận anh, nắm được hiện tại anh cần gì nên cô ta dựa vào khả năng ngôn ngữ của mình đã trở thành người phiên dịch bên cạnh anh mỗi khi anh sang nước N. Sau dần vì cô ta bày tỏ thái độ yêu thích anh và luôn tìm cách quyến rũ anh. Khi đó anh chẳng cần cái gọi là yêu đương, thấy cô ta ổn cũng phù hợp với anh nên anh ngủ cùng cô ta.

Cũng tự thấy mình phóng túng trong sinh hoạt tình dục, cho đến khi cưới Họa Họa. Vốn nghĩ cô là vợ mình, dần dần sẽ yêu anh, chấp nhận anh nhưng tất cả lại không xảy ra. Cô bài xích gần anh,... Những gì của kiếp trước đã chứng minh điều anh nghĩ đương nhiên anh đã từng hiểu lầm cô.

Hiện tại quá khứ gì đó anh không muốn nói tới, giờ đây anh chỉ còn muốn mình vợ yêu. Đối với những người phụ nữ khác, anh không có hứng thú nữa.

Cô lại im lặng, Nam Lãnh đau đầu muốn chết. Anh nâng khuôn mặt mềm mại của vợ lên, môi hạ xuống mút lấy cánh môi cô một cái thật mạnh. "Anh biết sai rồi."

Hàm Hi Họa bị đau cô rên một tiếng. Cô bất mãn đánh ngực anh. "Anh không nhẹ nhàng được hả?"

Người đàn ông khẽ cười ừ ừ. "Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn." Rồi anh chống người dậy đặt cô dưới thân mình hôn thật sâu, thật ướt át.

Đã lâu lắm rồi cả hai không làm chuyện ấy, Nam Lãnh cũng nghẹn đến sắp hỏng luôn rồi. Nhưng anh khá e ngại cho chân của cô.

Bàn tay anh cởi bộ váy lụa của cô ra, miệng khẽ ma sát thành lời. "Muốn em."

Hàm Hi Họa thở hổn hển, hai mắt ngấn nước nhìn chằm chằm người đàn ông. "Vậy làm đi ạ." Thân thể cô chỉ còn mỗi chiếc quần lót bé nhỏ bên dưới. Cô cong eo ôm lấy tấm lưng dày rộng của anh mời gọi.

"Chân em… có đau không?" Anh vừa hỏi vừa nhẹ nhàng cởi quần nhỏ của cô xuống.

Hàm Hi Họa lắc đầu. "Ổn rồi ạ." Cô hơi mở chân ra, bàn tay Nam Lãnh vuốt nhẹ đùi cô.

Sự nhạy cảm của cô vẫn như vậy, Nam Lãnh hiểu từng nơi trên thân thể cô dù đã lâu cả hai không quan hệ.

Anh cởi quần áo của mình ra bằng tốc độ tên lửa rồi nghênh ngang vứt chúng xuống sàn nhà. Lần nữa phủ cả thân thể cường tráng lên tấm thân trắng nõn như ngọc.

Môi liền môi, lưỡi rong đuổi nhau, nước bọt hòa làm một.

Nam Lãnh hôn càng lúc càng bạo, anh như muốn nuốt tất cô gái nhỏ này vào bụng mình ngay lúc này, anh khẽ cắn cánh môi dưới của cô. Bàn tay bao trọn đồi núi tròn trịa, nảy nở.

Anh ra sức nhào nắn cả hai bên như thể muốn nghiền nát nó trong lòng bàn tay.

Hàm Hi Họa nức nở rên nhỏ, anh hôn cô quá sâu khiến cô không thở nổi. Ngực truyền đến cảm giác nhoi nhói nhưng cô đặc biệt hưng phấn.

Nam Lãnh di chuyển môi, một đường đi xuống. Anh ngậm lấy núm hồng của cô, anh vẽ vòng, cắn mút hết bên này đến bên kia.

Khi bờ môi người đàn ông liếm lấy vùng rốn ngay bụng, Hàm Hi Họa không nhịn được kêu một tiếng kiều mị.

Nam Lãnh khẽ cười.

Anh lại chặn môi cô, bàn tay thon dài tìm tòi đến nơi bí ẩn của con gái.

Nơi đó ướt nhẹp khiến Nam Lãnh thỏa mãn và hưng phấn, anh vuốt ve rồi bắt đầu cho từng ngón tay vào âm đ*o.

"Ưm…" Hàm Hi Họa rốt cuộc buông thả tất cả, cô rên rỉ mềm mại bởi sự càn quấy của người đàn ông.

Nam Lãnh ngậm dái tai của cô. Giọng anh khàn đặc. "Gọi anh đi."

"Anh…anh yêu."

Nam Lãnh đâm mạnh vào hơn, sâu hơn. "Gọi tên anh."

Hàm Hi Họa thở dồn dập. "Lãnh." Cô gọi. Bàn tay bấu chặt vào vai anh.

Đến khi ba ngón tay đưa hoàn toàn vào âm đ*o của cô, cô không nhịn được hét lên thành tiếng.

Nam Lãnh di chuyển các ngón tay càng lúc càng nhanh, lực cũng mạnh hơn. Khi chính anh cũng không chịu được nữa, anh rút tay ra, vừa hôn cô vừa thúc eo một cái. dương v*t to lớn đâm thẳng vào nơi ẩm ướt của Hàm Hi Họa.

Cả hai vừa rên rỉ vừa thở đứt quãng, tiếng va chạm da thịt bên dưới, mùi vị của hai thân thể hòa quyện càng làm cho bọn họ thêm mê luyến.

Nam Lãnh cuốn lấy đầu lưỡi cô mút mạnh, thân dưới vào sâu hơn.

Một lúc sau anh thẳng người, bàn tay giữ chặt đùi nhỏ của cô bắt đầu một trận chiếm hữu mãnh liệt.

"Lãnh… chậm… chậm thôi anh." Hàm Hi Họa bị anh dẫn dắt đi đến tận đâu, cô thở dốc siết chặt lấy ga giường. Cảm giác như đây là lần Nam Lãnh làm mạnh bạo nhất với cô.

Đương nhiên Hàm Hi Họa thích.

Cô cắn môi cong eo cố gắng phối hợp với thân thể đàn ông.

Khi sắp lên đỉnh Nam Lãnh lật người cô lại, anh đâm vào từ phía sau một cách dồn dập, vô cùng sâu, vô cùng mạnh. Cô dường như đã nuốt trọn dương v*t của anh.

Đến khi cả hai cùng lên đỉnh, một tiếng gầm, một tiếng hét lên cùng lúc.

Nam Lãnh nằm sấp trên người Hàm Hi Họa. Mồ hôi anh tuôn ra như vừa mới trải qua mang vật nặng chạy điền kinh 10km.

Sợ cô khó chịu Nam Lãnh chỉ dừng lại mười giây rồi nằm sang bên cạnh.


Anh vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cô. "Mệt không em?" Giọng anh khàn khàn quyến rũ chết người.


Thể xác và linh hồn Hàm Hi Họa tách rời từ lúc nào, lúc này cô vẫn còn mơ hồ nằm sấp không nhúc nhích.


Nghe cô rầm rì rên một tiếng Nam Lãnh đau lòng bế cô lên đi vào phòng tắm.


Tắm rửa cho cô gái nhỏ xong mới mãn nguyện ôm cô vào lòng. "Ngủ ngoan, vợ của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK